Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Bảo ngươi truyền lời cho ta?" Vân Chân Nhân hỏi.
"Chân nhân thần cơ diệu toán."
"Nàng nói gì?"
Lão nô liếc nhìn Vương Nhị Quan một cái, muốn nói lại thôi.
"Hắn là thần thị tương lai của Đại công tử, ngươi cứ nói đừng ngại." Vân Chân Nhân nói.
Vân Chân Nhân bồi dưỡng ta, thì ra là vì chọn thần thị cho Đại công tử, địa vị của Đại công tử chắc hẳn là cao nhất trong số các công tử tiểu thư...
Vương Nhị Quan đang trầm tư, lão nô lại u ám mở miệng, hắn dường như đang bắt chước bộ dạng trước khi chết của bà điên kia, tròng mắt trắng dã vỡ tan, con ngươi không ngừng lay động, như một con ruồi bay loạn ong ong, thanh âm khàn đục khó nghe tựa như quạ đen sắp chết:
"Dự sư nói, ngươi sẽ nhanh chóng bị sát hại, nàng ở Minh Minh chờ ngươi.”
...
"Lời nói điên cuồng." Vân Chân nhân chẳng hề để tâm: "Từ khi ta rời khỏi Vân Không Sơn, vô số kẻ muốn ta chết, nhưng đến nay chỉ có ta vẫn còn sống. Trừ phi người của Thần Sơn đến hoặc Thần Linh hiển sinh, bằng không ai có thể giết được ta?"
"Chân nhân nói phải." Lão già lùn tịt phụ họa.
"Ngoài ra, mụ điên kia còn nói gì không?" Vân Chân nhân hỏi.
"Dự sư nàng trước khi chết đã nhìn chằm chằm vào quẻ tượng kia rất lâu, nàng còn nói..."
Lão nô đem những lời của dự sư trước khi chết một năm một mười thuật lại cho Vân Chân nhân, còn mở ra một bức họa cho hắn xem. Vân Chân nhân nhìn bức họa, khinh thường lắc đầu, lại buông một câu "Lời điên khùng".
Vương Nhị Quan lại vểnh tai chăm chú lắng nghe, hắn còn giả bộ cung kính đi tới sau lưng Vân Chân nhân, liếc nhìn nội dung bức họa kia.
Hai mắt hắn sáng rực, trong lòng đã quyết ý sẽ đem chuyện này trở về thuật lại cho bọn Kỷ Lạc Dương.
...
Trong sân là một mảnh yên tĩnh.
Kỷ Lạc Dương đang tĩnh tọa trước tường viện, tu tập tâm pháp, còn Lâm Thủ Khê và Tiểu Hòa thì ngồi bên vách núi ngắm mây.
Giữa sự yên tĩnh đó, hai tay Tiểu Hòa đan chéo trên bắp chân thon thả, đầu nhỏ tựa vào vai Lâm Thủ Khê.
Gió núi thổi vào mặt, ánh nắng loang lổ lướt qua trên chiếc váy màu xanh đậm.
Kể từ sau ngày nàng tựa vào người Lâm Thủ Khê ngủ thiếp đi, Tiểu Hòa bèn thường xuyên tựa vào hắn như vậy.
"Đúng rồi, hôm đó trong lúc ngủ mơ, ta cảm thấy rất ấm áp, ngươi... có phải đã làm gì ta rồi không?" Tiểu Hòa vừa vặn nhớ tới việc này.
"Ừm.” Lâm Thủ Khê thản nhiên gật đầu.
"Ngươi làm gì?" Tiểu Hòa lập tức căng thẳng, hai tay ôm lấy vai.
"Khoác cho ngươi một bộ quần áo." Lâm Thủ Khê đáp.
"Chỉ khoác một bộ quần áo thôi à?"
"Ừm."
Trong lòng Tiểu Hòa bán tín bán nghi, nàng luôn cảm thấy hắn đang giấu mình điều gì đó. Nghĩ vậy, thiếu nữ lần nữa nhắm mắt, tựa vào vai hắn.
Một canh giờ sau, thiếu nữ mở mắt, nhìn về phía hắn với vẻ mặt đầy oán khí. "Vì sao đến cả quần áo cũng không khoác cho ta?"
"Bởi vì ngươi đang giả vờ ngủ để thăm dò ta." Lâm Thủ Khê nói đúng sự thật.
"Ngươi..." Tiểu Hòa cảm thấy đầu có phần choáng váng, nàng không vui nói: "Đồ ngốc.”
"Thời gian không nên lãng phí vào những chuyện vô nghĩa như vậy." Lâm Thủ Khê dạy bảo: "Tiểu Hòa cô nương, tu hành cho tốt vào. Thứ sau cùng có thể bảo đảm an nguy của chúng ta, chỉ có chính bản thân chúng ta mà thôi."
"Người nhàn nhã nhất không phải là ngươi sao?" Thiếu nữ không phục.
"Ta chưa từng có lúc nào không nỗ lực." Lâm Thủ Khê nghiêm mặt nói.
"Thật à?" Tiểu Hòa tỏ vẻ giật mình, nàng đánh giá Lâm Thủ Khê, hỏi: "Chẳng lẽ ngươi lúc nào cũng đang tu hành à?"
Lâm Thủ Khê lắc đầu. "Là dưỡng thương."
"...” Tiểu Hòa lặng thinh một lúc, không biết nên phản bác thế nào.
"Đúng rồi, vẫn quên hỏi ngươi, lúc trước tông môn của ngươi tên là gì? Nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc là xuất thân danh môn chính tông?" Tiểu Hòa đổi chủ đề, miễn cho lại bị hắn chọc tức.
"Hợp Hoan tông." Lâm Thủ Khê hiếm khi nói thật.
Tiểu Hòa ngẩn người, chợt mỉm cười nói: "Vừa mới nói ngươi khô khan, ngươi đã lại nói đùa với ta rồi? Đúng là phản nghịch nha."
"Ta không lừa ngươi."
"Vậy nếu là thật, đệ tử như ngươi chính là một tên bại hoại của sư môn, phải bị trục xuất khỏi sư môn."
"Ta là đệ tử ưu tú."
"Không tin… Lần trước không phải ngươi nói mình chỉ là kẻ quét rác à? Hơn nữa, nếu ngươi thật sự xuất thân từ Hợp Hoan tông, với bộ dáng này của ngươi, đã sớm bị các sư tỷ bắt đi thải bổ từ lâu rồi." Tiểu Hòa nheo mắt lại, tựa như một con mèo nhỏ tò mò với mọi thứ.
"Không đâu, các sư tỷ đối xử với ta rất tốt.” Lâm Thủ Khê nghiêm túc nói.
"Rất tốt? Ừm… tốt đến mức nào?" Tiểu Hòa lập tức căng thẳng.
Lâm Thủ Khê nhìn nàng, bỗng nhiên cười khẽ: "Trên người ngươi cũng có một mùi vị kỳ quái."
"Hả?" Tiểu Hòa ngửi ngửi mình, khẽ lắc đầu, lẩm bẩm: "Nào có…"
Ngay sau đó, nàng mới phản ứng lại, tức giận nói: "Ta mới không có ghen."