Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Mặc dù những trận chiến sinh tử của Tiểu Hòa vô cùng tàn khốc, nhưng xét về chiêu thức thuần túy, nàng vẫn kém một bậc.
Thế nhưng, dục vọng thắng bại trong lòng đã bị khuấy động, nàng há có thể dễ dàng nhận thua?
Tiểu Hòa xoay người vùng dậy. Trong đôi mắt xinh đẹp của nàng ta bừng lên hung quang, tựa một con mèo tuyết xù lông, gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy phẫn nộ.
Bắp chân dồn lực, thiếu nữ phi thân lên, như một mũi tên lao thẳng đến Lâm Thủ Khê.
Lâm Thủ Khê vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nghiêng người né tránh. Một chưởng bổ xuống gáy, đánh ngã nàng xuống đất.
Tiểu Hòa không cam tâm nhận thua, cố sức gượng dậy, lại một lần nữa lao về phía Lâm Thủ Khê, để rồi lại một lần nữa bị đánh bại. Tốc độ nàng bại trận ngày một nhanh hơn.
Trong lần tấn công cuối cùng, Lâm Thủ Khê chẳng hề né tránh. Thiếu nữ với mái tóc trắng rối tung cứ thế bổ nhào vào lồng ngực hắn, vung hai nắm đấm liên tục nện vào ngực hắn.
Một lát sau, nàng mới ngẩn người, ngước đôi mắt ửng đỏ lên nhìn Lâm Thủ Khê.
"Vì sao ngươi không đánh trả?" Nàng cắn môi.
"Ngươi không luận võ với ta, tại sao ta phải hoàn thủ?" Lâm Thủ Khê nói.
Động tác của Tiểu Hòa chợt khựng lại, nàng bỗng nhiên hiểu ra, mình đã đánh mất ý chí chiến đấu, động tác lúc này không phải là tỷ thí, mà như đang... làm nũng.
"Ta ra tay quá nặng à?" Lâm Thủ Khê hỏi.
"Không, sư huynh như vậy là tốt rồi, không cần vì ta là sư muội mà phải nương tay." Tiểu Hòa nói rất nghiêm túc.
"Ừ, ta biết rồi." Lâm Thủ Khê mỉm cười đáp: "Sư muội đã rất mạnh rồi."
"Bớt châm chọc ta đi."
Tiểu Hòa lúc này đầu óc quay cuồng, nàng cảm nhận nỗi đau đớn truyền đến từ thân thể, sự không cam lòng và phẫn nộ trong lòng vẫn cuộn trào mãnh liệt. Nàng nghi hoặc hỏi: "Sư huynh, sao huynh lại lợi hại như vậy?"
"Ngươi không nhìn ra à?" Lâm Thủ Khê hỏi lại.
"Cái gì?" Tiểu Hòa sửng sốt: "Là vì... sư huynh tập võ từ nhỏ à?"
Nói xong, nàng lắc đầu, đáp án này quá mơ hồ, không thể khiến nàng hài lòng.
Lâm Thủ Khê giải thích: "Lúc nãy khi ta đối chiêu với ngươi, không chỉ dùng quyền pháp, mà trong đó còn ẩn chứa cả Kiếm Kinh."
"Kiếm Kinh?" Sự mờ mịt trong mắt Tiểu Hòa đột nhiên tan biến, trở nên trong suốt: "Bạch Tuyết Lưu Vân Kiếm Kinh?"
Lúc này, nàng cẩn thận hồi tưởng lại, rất nhiều chiêu thức quả thật có hiệu quả tương tự Kiếm Kinh mà hắn đã truyền thụ cho mình!
"Ừm." Lâm Thủ Khê gật đầu: "Đều là kỹ năng giết người, tự có chỗ tương thông."
"Nhưng kiếm..."
Lâm Thủ Khê biết nàng muốn hỏi gì: "Cánh tay cũng là kiếm."
Tiểu Hòa trầm mặc, hung quang và tức giận trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt dần dần tiêu tán. Nàng hỏi: "Chỉ cần tu luyện xong Bạch Tuyết Lưu Vân Kiếm Kinh này, thì có thể lợi hại như sư huynh à?"
Lâm Thủ Khê nói: "Ngươi sẽ mạnh hơn ta."
Một tia nghi ngờ cuối cùng của Tiểu Hòa đối với kiếm kinh này cũng bị quét sạch sành sanh.
Kiếm thuật cường đại bực này mà Lâm Thủ Khê cũng bằng lòng dốc túi truyền thụ, cho thấy hắn hoàn toàn tín nhiệm mình. Vậy nàng còn lý do gì để hoài nghi hắn nữa?
Tiểu Hòa thành tâm thành ý cảm ơn Lâm Thủ Khê.
Hôm nay dù bị đánh, nhưng nàng không hề có nửa điểm oán hận, ngược lại càng thêm ân cần đối đãi vị sư huynh này. Tới bữa tối, nàng còn gắp hết thịt trong bát mình cho đối phương, nói đây là lễ bái sư.
Lâm Thủ Khê không từ chối. Hắn cần ăn thật ngon để thương thế mau lành.
Chỉ có ánh mắt của Vương Nhị Quan và Kỷ Lạc Dương ngày một khác thường.
"Chiều nay rốt cuộc các ngươi làm gì trong phòng?" Vương Nhị Quan hỏi thẳng.
"Truyền thụ kiếm thuật." Lâm Thủ Khê đáp.
"Đừng gạt người! Các ngươi đóng cửa cài then ta còn không nói, đằng này ta nghe rõ Tiểu Hòa cô nương ở bên trong…" Vương Nhị Quan sa sầm mặt, không muốn nói tiếp.
"Ta cũng nghe thấy, Tiểu Hòa cô nương ở bên trong cứ ừ hừ hừ, hình như… có phần thống khổ?" Kỷ Lạc Dương nhìn bọn họ, hỏi: "Rốt cuộc các ngươi đang làm cái gì?"
"Này! Các ngươi nghĩ linh tinh gì thế?" Tiểu Hòa biết họ đã hiểu lầm, xấu hổ đứng bật dậy.
"Nghĩ linh tinh? Cái gì là nghĩ linh tinh? Bình thường sao có thể phát ra loại âm thanh đó? Ta nghe thấy ngươi kêu đau rành rành! Các ngươi đây là thụ nghiệp kiểu gì?” Vương Nhị Quan đỏ mặt.
Dù sao Tiểu Hòa cũng là con gái, lại nhớ tới bộ dạng mất mặt lúc mình liên tục bại trận, nên không muốn trả lời. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cứng lại, hung ác đến dọa người.
Lâm Thủ Khê thì vẫn ăn cơm ngon lành, như thể mọi chuyện xung quanh chẳng hề liên quan đến hắn.
"Sao lại không nói gì? Lúc chiều không biết xấu hổ, sao giờ lại thẹn thùng? Không đúng, các ngươi sợ rồi hả, sợ Vân chân nhân sẽ giết các ngươi!" Vương Nhị Quan càng nói càng kích động.
"Im ngay!" Tiểu Hòa vỗ mạnh lên bàn, quát lớn.
Vương Nhị Quan chưa từng thấy Tiểu Hòa đáng sợ như vậy, bị dọa cho giật nảy mình.