Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Bản dịch)

Chương 45. Ta sẽ mai táng chúng thần 45

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Kỷ Lạc Dương giật nảy mình, theo bản năng vận dụng chân khí, định rút mộc kiếm sau lưng nhưng tay lại vồ phải khoảng không.

Mộc kiếm đã nằm trong tay Vân chân nhân.

"Ai cho phép ngươi đeo kiếm?" Vân chân nhân lạnh giọng cất lời, mắt trái tóe lên tinh quang.

"Ta… Đệ tử ngưỡng mộ phong thái của chân nhân, bởi vậy…"

"Rắc ——"

Vô số vết nứt lan ra trên thân mộc kiếm, cả thanh kiếm gỗ trong chớp mắt liền hóa thành bột gỗ.

Vân chân nhân duỗi một ngón tay điểm vào ngực Kỷ Lạc Dương. Thiếu niên khẽ hừ một tiếng, quỳ rạp xuống đất, gương mặt lộ rõ vẻ thống khổ.

"Kiếm là vật tôn quý, chưa tu kiếm đạo không được đeo kiếm, đây là quy củ!"

Vân chân nhân lạnh lùng quát lớn, tay áo khẽ vung, đám vụn gỗ bay về phía vách núi, trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi.

"Đệ tử… đã rõ.”

Kỷ Lạc Dương gắng gượng đứng dậy, cúi đầu, thần sắc ẩn khuất trong bóng tối.

Vương Nhị Quan vừa định hả hê, liền thấy Lâm Thủ Khê tiến lên đỡ Kỷ Lạc Dương.

Vương Nhị Quan vội vàng dẹp đi nụ cười, cũng bước tới đỡ phụ.

"Tiếp tục." Vân chân nhân phán.

Người tiếp theo bẩm báo tiến cảnh tu hành là Vương Nhị Quan.

Hắn không chỉ ngưng đan thành công, mà ba tiểu pháp thuật chân nhân để lại còn luyện thành hai loại, đây quả là thành tích đáng để tự hào.

"Chỉ tiếc đệ tử tài sơ học thiển, pháp thuật thứ ba ‘Thụ Địch’ vẫn chưa thể học thành, thật sự đáng tiếc." Vương Nhị Quan ra vẻ khiêm tốn.

"Thụ Địch vốn là cái khó học nhất trong số đó, tu đạo giả bình thường phải mất một năm rưỡi mới có thể tu thành công, ngươi đã là thiên tài cực kỳ hiếm có." Vân chân nhân nói.

Mười mấy năm qua, Vương Nhị Quan chưa bao giờ dám nghĩ tới mấy chữ ‘thiên tài cực kỳ hiếm có’ này, vậy mà lại có thể dùng để hình dung bản thân.

Mười ngày trước, hắn vẫn chỉ là một tiểu mập mạp bình thường, mà kẻ thay đổi tất cả chính là…

"Đều là công lao của Trấn Thủ đại nhân!" Vương Nhị Quan nhanh nhảu hô lớn. "Thần thông quảng đại của Trấn Thủ đại nhân quả thật là chưa từng nghe thấy, chưa từng thấy qua! Đại nhân dù bị kẻ ác độc làm hại khi hấp hối, nhưng Vương mỗ nhất định cả đời tin phụng Trấn Thủ đại nhân, dốc hết sức mình để diệt trừ hung thủ!"

Vân chân nhân lặng thinh.

Nhưng Vương Nhị Quan bỗng cảm thấy toàn thân ớn lạnh, tim hắn run lên, bên tai cũng vọng lại lời nói lạnh như băng của Vân chân nhân:

"Vu Chúc hồ là nơi ở cuối cùng của Trấn Thủ đại nhân, cũng là nơi y qua đời. Nơi chúng ta đi qua, đều là mộ của Trấn Thủ đại nhân, ngươi lại mặc y phục như vậy, đi lại giữa thần mộ?"

Vương Nhị Quan sợ đến xanh mặt, không dám do dự, ‘bịch’ một tiếng quỳ rạp xuống đất. Hắn cuống quýt cởi bộ y phục thiếu gia trên người, rồi thôi động linh khí trong nhẫn. Nhẫn liền phun lửa thiêu rụi y phục, Vương Nhị Quan nắm một góc vung mạnh, ném bay ra ngoài.

Mảnh vải vóc quý giá bốc cháy, xoay tròn rồi rơi xuống vách núi, tựa như một đóa hoa rực rỡ bỗng chốc úa tàn.

"Còn các ngươi thì sao?" Vân chân nhân liếc nhìn Lâm Thủ Khê và Tiểu Hòa.

"Thương thế của đệ tử đã tốt hơn một nửa, chắc không bao lâu nữa sẽ có thể khôi phục tu hành.” Lâm Thủ Khê lại tiếp tục bịa chuyện.

Ngay đêm qua, thương thế của hắn đã cơ bản bình phục, chân khí trong cơ thể lưu chuyển không còn trở ngại, nhưng hắn vẫn chưa rõ cảnh giới hiện tại của mình.

Hắn vẫn chưa có cơ hội để thử.

“Không hỏi ngươi,” Vân chân nhân lạnh nhạt nói.

Trong mắt lão, Lâm Thủ Khê dù thiên tư có xuất chúng đến đâu cũng đã trở nên vô dụng, bởi vì đại điển kế thừa Trấn Thủ Chi Thần sắp bắt đầu, trong thần vị đã không còn chỗ cho hắn.

“Tâm pháp yếu quyết do chân nhân truyền thụ, Tiểu Hòa đã tu luyện hoàn tất,” Tiểu Hòa đáp lời.

“Vậy ba pháp thuật kia thì sao?”

“Tiểu Hòa thiên tư ngu dốt, vẫn chưa tu luyện thành công.”

“Ừm.”

Vân chân nhân đã bước đến bên vách núi, phía trước là một màn sương mù dày đặc. Lão phất tay áo, sương mù liền răm rắp tản ra, để lộ một thần đạo bí ẩn chưa từng thấy.

Vân chân nhân bước lên thần đạo.

Vương Nhị Quan vốn đi ngay sát phía sau, vừa trông thấy con đường đá cheo leo này, lại nhìn xuống vực sâu thăm thẳm bị sương mù che phủ bên dưới, hai chân liền sợ đến run rẩy, nhất thời không dám tiến lên.

Ngược lại, Lâm Thủ Khê lại thản nhiên bước qua như không.

Hắn giẫm lên con đường đá, bước chân vững chãi. Tiểu Hòa đi theo phía sau hắn, một tay vịn vào vách đá, một tay níu lấy vạt áo sau của hắn.

“Giả bộ cái gì…”

Vương Nhị Quan hít một hơi thật sâu, chân khí từ khí hoàn trong ngực tuôn trào, dồn đủ lực lượng xuống hai chân. Sau khi Kỷ Lạc Dương bước lên, hắn cũng bám theo sát gót.

Trên con đường đá men theo vách núi, hàn vụ táp vào mặt buốt rát. Rõ ràng đang là giữa hè, thế nhưng ánh nắng chiếu rọi cũng không thể khiến người ta cảm nhận được chút hơi ấm nào.