Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Trong nhà còn gạo không?"

Khương Phàm cảm thấy bụng mình bồn chồn, bụng đã kêu vang, không khỏi hỏi.

Hắn đã rất lâu không biết cái gì gọi là tư vị no bụng.

"Ừm, trong nhà còn có một chút gạo, có thể chống đỡ ba ngày."

"Nhưng nghe nói Long Vương bang lại tăng thêm ba thành lệ phí, trong thôn đều là tiếng oán than dậy đất."

"Nếu như nộp lệ phí này, chỉ sợ chúng ta thật sự là nghèo rớt mồng tơi."

Tô Vi Vi bóp tay mềm, rất không cam lòng.

Nàng không muốn giao nộp tiền thuế má.

Nghe nói như thế, sắc mặt Khương Phàm âm trầm. Long Vương Bang chính là bang phái bản địa cỡ lớn, là thế lực hắc bá thống trị nơi này.

Gần đây có mười cái làng chài, nếu muốn bắt cá ở Vân Mộng hồ, phải nộp tiền thuế cho bọn hắn.

Từ trình độ nào đó mà nói, bọn hắn chính là quan phủ địa phương, không ai dám ngỗ nghịch mệnh lệnh của bọn hắn.

Vốn dĩ tiền lương hàng tháng đối với ngư dân mà nói đã là gánh nặng.

Hiện tại lại tăng lên ba thành, quả thực là không cho người ta đường sống.

Không biết có bao nhiêu ngư dân có thể chống đỡ qua được mùa đông này?

"Không có cách nào, giao nộp còn có thể chống đỡ một đoạn thời gian."

"Nếu không giao nộp chỉ sợ trong khoảnh khắc sẽ bị phá nhà diệt hộ."

Khương Phàm bất đắc dĩ nói, hắn tự nhiên cũng không muốn giao nộp tiền thuế má.

Nhưng hắn cũng biết sự đáng sợ của Long Vương bang, bọn hắn xem mạng người như cỏ rác, nhân số đông đảo.

Nếu đắc tội bọn hắn thì hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Không có lực lượng phản kháng, vậy cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tuân thủ quy củ của bọn hắn.

"Hả?!!"

Vừa lúc đó, ánh mắt Khương Phàm đặt ở trên thùng gỗ, nước trong suốt thấy đáy chiếu rọi ra khuôn mặt của hắn.

Mặt nước dập dờn, lập tức một đạo hào quang màu vàng từ giữa trán hắn lập loè, một cỗ tin tức trong nháy mắt chui vào chỗ sâu trong ý thức hải của hắn.

【 Mệnh cách —— Hồng phúc tề thiên 】

【 Thuộc tính: Đại nạn không chết, tất có hậu phúc 】

"Mệnh cách?!!"

Khương Phàm ngẩn người, hắn biết con người đều có số mệnh, trong cõi U Minh có đôi khi mệnh cách sẽ quyết định cuộc đời của người đó là hậu duệ quý tộc trời sinh, hay là phai mờ trong đám người, hoặc là đột tử đầu đường.

Người khác nhau đều sẽ có mệnh cách khác nhau.

Mà mệnh cách của hắn hiển nhiên nhìn không tầm thường, ở trong rất nhiều mệnh cách cũng là đứng đầu nhất.

Vấn đề là hắn làm người hai đời, xui xẻo cực độ, cho tới bây giờ không gặp được vận khí gì.

Còn nói cái gì hồng phúc tề thiên, nhìn thế nào hắn cũng là người xui xẻo chín kiếp.

Chẳng lẽ loại mệnh cách này sẽ mang đến thay đổi cho ta sao?

Không đợi Khương Phàm cẩn thận nghiên cứu mệnh cách này đến cùng ẩn chứa ý tứ gì, ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, đồng thời còn có từng đợt tiếng chửi bậy.

"Người của Long Vương bang đến rồi."

Nghe được âm thanh này, Tô Vi Vi biến sắc, trong nháy mắt đã biết xảy ra chuyện gì.

Dù sao người của Long Vương Bang gần như tháng nào cũng đến đây, nàng cũng không có khả năng không quen thuộc.

"Ngươi về phòng trước đi."

Khương Phàm nói với Tô Vi Vi, phải biết rằng người của Long Vương Bang đều là hung đồ, nếu như nhìn thấy Tô Vi Vi ai biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Có câu hồng nhan họa thủy, đây là danh ngôn thiên cổ bất biến.

"Ưm."

Tô Vi Vi gật đầu, nàng cũng không do dự, rất nhu thuận trốn vào trong phòng.

Vốn dĩ giao nộp tiền thuế đều giao cho Khương phụ và Khương mẫu làm, nhưng bọn họ đã qua đời, đương nhiên cũng chỉ có thể để cho Khương Phàm làm.

Bành!!!

Cửa gỗ nhà gạch ngói khép hờ bị một cước không chút khách khí đá văng, vô cùng ngang ngược bá đạo.

Tiếp theo, một nam tử trung niên tuổi tác ước chừng hơn ba mươi, lưng hùm vai gấu, thân hình cao lớn, mặt đầy râu quai nón đi vào, phía sau lưng hắn còn đi theo ba thủ hạ cũng có dáng người cao lớn.

Ánh mắt bọn hắn toát ra hung sắc, đều là trên tay từng dính mạng người.

Thậm chí mỗi người đều có thể trạng cường tráng, không phải ngư dân bình thường có thể so sánh.

"Tiểu quỷ, lá gan của ngươi không nhỏ đó."

"Biết lão tử tới thế mà còn dám đóng cửa."

"Chẳng lẽ ngươi không muốn giao nộp tiền thuế?"

Ánh mắt nam tử trung niên này lộ ra hung quang, nhìn chằm chằm Khương Phàm, trên người tràn ngập ác ý như có như không.

Dường như Khương Phàm chỉ hơi phản bác vài câu liền sẽ bị hắn đánh một trận.

Hắn là một đầu mục đến từ Long Vương bang tên là Trịnh Văn Binh, ngoại hiệu Binh gia.

Hắn chuyên môn phụ trách thu tiền thuế của thôn dân Quế Hoa, có thể nói là tiếng xấu lan xa.

Không biết bao nhiêu ngư dân đã từng bị hắn đánh đập.

Chương trước