Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
CHƯƠNG 6: HỢP TÁC VUI VẺ
Sau khi giành được chỗ ngồi một cách đắc ý, Liễu Kim cười hớn hở chào hỏi: "Chào đại sư, chào cậu em họ nhé."
"Ai là em họ của anh chứ?" Tiểu hòa thượng tỏ vẻ bất mãn. Cái gã này trông mồm năm miệng mười, chẳng giống người lương thiện chút nào.
"Em họ đừng có quậy mà. Các cụ bảo rồi, có duyên nghìn dặm mới tương phùng, chúng ta ở giữa biển người mênh mông mà lại tình cờ gặp nhau trên chuyến tàu này, lại còn ngồi sát cạnh nhau, cái duyên này so với đầu thai làm anh em ruột thì có khác gì nhau đâu?" Liễu Kim nghiêm túc giải thích.
Mặt tiểu hòa thượng đen xì như đít nồi. Duyên cái con khỉ, rõ ràng là anh bỏ ra hai trăm tệ để cưỡng ép đổi chỗ thì có! Đúng là cái đồ mặt dày vô sỉ.
"Chàng trai trẻ, bạn cố ý đổi chỗ như vậy, chắc hẳn là có điều muốn cầu cạnh?" Lão hòa thượng vẫn bình thản vô cùng, nhìn Liễu Kim hỏi.
Liễu Kim thán phục: "Đại sư đúng là có tuệ nhãn. Thú thật là con có chút việc muốn nhờ vả. Ngài chắc cũng thấy thứ con mang theo rồi, ngài bảo nó là thứ không sạch sẽ, nhưng thực ra nó cũng chỉ là một vong hồn đáng thương thôi. Con thấy tội nghiệp cho cái số khổ của nó nên mới muốn giúp nó về nhà gặp cha mẹ lần cuối. Nhưng nó dù sao cũng không còn thuộc về nhân gian, xong tâm nguyện rồi thì cũng phải đi đầu thai thôi. Không biết đại sư có cách nào siêu độ cho nó không?"
Lão hòa thượng mỉm cười: "Người trẻ mà có lòng thiện tâm, thật đáng quý. Việc siêu độ cũng không khó, nếu bạn bằng lòng, bần tăng sẵn lòng giúp một tay."
Liễu Kim mừng rỡ, vội vàng đáp: "Thế thì tốt quá! Đại sư có thể cho con xin địa chỉ không? Đợi con giúp nó xong tâm nguyện sẽ mang đến tìm ngài ngay."
Lão hòa thượng nói: "Bần tăng là Tri Liễu, ở chùa Thiền Ẩn trên núi Mân Sơn. Chuyến này bần tăng đi dự Pháp đàn mười năm một lần ở chùa Phổ Đà, khoảng bảy ngày sau sẽ quay về. Nếu bạn giải quyết xong tâm nguyện cho nó, có thể đến tìm bần tăng."
"Sư phụ, chẳng phải chùa Thiền Ẩn của chúng ta không tiếp khách hành hương sao? Sao người lại chủ động mời anh ta?" Tiểu hòa thượng chen ngang, vẻ mặt đầy sự không bằng lòng.
Lão hòa thượng mỉm cười đầy ẩn ý: "Bởi vì các con có duyên."
Tiểu hòa thượng: "..."
"Ha ha, thấy chưa, đại sư cũng bảo tôi với cậu có duyên mà. Em họ à, cậu cứ chấp nhận số phận đi." Liễu Kim cười híp mắt nhìn vị hòa thượng trẻ.
"Đừng có gọi bừa, tôi không phải em họ anh." Tiểu hòa thượng thẹn quá hóa giận, trợn mắt nhìn Liễu Kim. Xem ra tâm tính tu hành vẫn chưa tới nơi tới chốn.
Liễu Kim cười: "Vậy cậu cho tôi biết pháp hiệu đi, để tôi còn đổi cách xưng hô."
"Tôi là Tâm Duyên." Tiểu hòa thượng hậm hực đáp. Cái danh xưng "em họ" kia thật sự khiến một người mồ côi từ nhỏ như cậu không thể nào chấp nhận nổi.
"Tâm Duyên em họ, sau này mong cậu chỉ giáo thêm." Liễu Kim trịnh trọng nói.
Tâm Duyên: "..."
Sau khi trêu chọc xong tiểu hòa thượng, Liễu Kim quay sang lão hòa thượng: "Đại sư, chẳng giấu gì ngài, thực ra con có đôi mắt khác với người thường, thường xuyên đụng phải mấy thứ không sạch sẽ. Trước đây con thấy khá phiền não, nhưng sau này nhận ra vạn vật đều có linh tính, dù là người hay là ma đều có kẻ tốt người xấu, có cuộc đời đắng cay ngọt bùi riêng. Nhiều vong hồn cũng rất cần sự giúp đỡ, chỉ là con không biết cách siêu độ, chỉ có thể giương mắt đứng nhìn, thật sự rất khổ tâm. Nay gặp được ngài đúng là gặp được ngọn đèn chỉ đường, sau này nếu có làm phiền nhiều, mong ngài lượng thứ."
Đây coi như là đòn "tiêm phòng" trước của Liễu Kim. Anh không phải người trong nghề nên chẳng biết có bao nhiêu cao nhân siêu độ. Giờ vớ được một người, chắc chắn phải bám lấy. Sự nghiệp làm giàu sau này có khi đều trông cậy vào đại sư dẫn đường cả đấy.
Lão hòa thượng vẫn điềm đạm, mỉm cười nói: "Không sao, Tâm Duyên từ nhỏ đã học tụng kinh văn, cũng rất thông thuộc Kinh Địa Tạng Bản Nguyện. Có cậu ấy giúp bạn, bao nhiêu cô hồn cũng có thể độ hóa được."
Ồ! Liễu Kim kinh ngạc nhìn tiểu hòa thượng. Không ngờ nha, tuổi còn nhỏ mà kỹ năng chuyên môn đã cứng thế này rồi sao? Tiểu hòa thượng quay mặt đi chỗ khác, lười chẳng buồn tiếp chuyện.
"Ha ha, vậy thì quá tốt rồi. Đại sư, hợp tác vui vẻ!" Liễu Kim nhe răng cười.
Lão hòa thượng cũng cười đáp: "Hợp tác vui vẻ."
Hả? Liễu Kim sững người. Đại sư cũng nói "Hợp tác vui vẻ" sao?
Sau khi đạt được thỏa thuận, Liễu Kim bắt đầu bám lấy tiểu hòa thượng, bày đủ trò trêu chọc để tăng độ thân thiết. Đây chính là "công cụ kiếm tiền" tương lai của anh, nhất định phải biến thành anh em chí cốt. Tâm Duyên thì cứ mặc kệ, thỉnh thoảng lại bị mấy câu nói của Liễu Kim làm cho nghiến răng nghiến lợi mà không làm gì được.
Bên cạnh đó, Liễu Kim cũng tranh thủ hỏi đại sư vài chuyện linh dị, ví dụ như làm sao để người thường thấy được ma? Câu hỏi này rất quan trọng, vì phải thấy tận mắt thì người ta mới tin mà xì tiền ra chứ.
Lão hòa thượng đúng là cao nhân, chỉ điểm ngay cách thực dụng nhất: Ám âm khí.
Chỉ cần để linh hồn áp âm khí lên người sống, người đó sẽ thấy được ma. Tuy nhiên cách này không bền và không được dùng lâu, nếu không sẽ hại đến sức khỏe người sống. Các cách khác như dùng nước mắt bò, lá liễu ngâm nước, mắt quạ... đều tốn thời gian, công sức và quan trọng nhất là cần có pháp lực gia trì – thứ mà Liễu Kim hiện chưa có.
Thời gian trôi qua, tàu đã vào ga. Sau khi chào biệt lão hòa thượng một cách nhiệt tình, Liễu Kim tiêu sái rời đi.
Nhìn bóng Liễu Kim khuất dần, Tâm Duyên hậm hực nói với sư phụ: "Sư phụ, người này không phải người tốt."
Lão hòa thượng lắc đầu: "Tâm Duyên, nhìn người đừng chỉ nhìn bề ngoài, luận tâm đừng luận chân tâm. Người này tốt xấu ra sao, sau này con sẽ rõ, không cần phải nói ra miệng."
Tiểu hòa thượng trợn mắt: "Sư phụ, người tin hắn thế sao?"
Lão hòa thượng cười đáp: "Mệnh con có ba kiếp nạn, vượt qua được sẽ thành chính quả. Kiếp nạn xả thân năm xưa con đã vượt qua nhờ tắm ánh Phật mà sinh. Nhưng hai kiếp sau bần tăng chưa biết khi nào sẽ ứng nghiệm. Nay gặp người này, hưng thịnh thay, biết đâu anh ta chính là quý nhân trong kiếp nạn thứ hai của con, giúp bạn bình an vượt qua."
"Hắn á? Con chẳng tin. Mà sư phụ, người cứ bảo con có nạn mà chẳng nói nạn gì, con chẳng có chuẩn bị tâm lý gì cả, biết đối mặt làm sao?" Tiểu hòa thượng đầy vẻ bất mãn.
Lão hòa thượng mỉm cười: "Phật dạy: Bất khả thuyết, bất khả thuyết (Không thể nói)."
"Lại thế nữa rồi." Tiểu hòa thượng thở dài ngán ngẩm.
...
Ra khỏi ga, Liễu Kim đi ăn trưa rồi bắt xe buýt về thị trấn dưới huyện Chương Giang, sau đó bắt tiếp xe khách để về quê của nữ quỷ – thôn Đại Liễu. Lúc này đã gần ba giờ chiều. Thời tiết rất đẹp, nắng rực rỡ, thôn xóm trông rất khang trang, nhà nào cũng có sân nhỏ, xem ra cuộc sống còn sung túc hơn cả ở thành phố.
"Thôn của chị giàu thật đấy." Liễu Kim cười nói.
"Trước đây không được thế này đâu, thôn Đại Liễu vốn không khá giả lắm, chắc là sau khi tôi chết mới có sự thay đổi này." Tiếng nữ quỷ vang lên từ trong balo.
"Năm năm mà thay đổi được thế này? Đúng là nhờ ơn nhà nước lãnh đạo tốt, nông thôn mới phủ sóng khắp nơi, người dân được hưởng lợi rồi." Liễu Kim thản nhiên buông lời nịnh nọt dù chẳng ai nghe thấy.
"Anh nói thế có ai nghe thấy đâu." Nữ quỷ cạn lời.
"Có người thấy là được." Liễu Kim đáp lửng lơ.
"Thôi không nói nhảm nữa, thôn thay đổi nhiều quá, nhà chị còn ở đây không?"
"Anh cứ vào thôn đi, rồi rẽ về phía Đông."
Theo chỉ dẫn của nữ quỷ, Liễu Kim đi lòng vòng rồi dừng chân trước một ngôi nhà. Ngôi nhà có cổng mở toang, bên ngoài đỗ một chiếc BMW, nhìn qua là biết gia đình có điều kiện. Trong sân có hai đứa trẻ đang chơi đùa: một bé gái tầm mười hai, mười ba tuổi và một bé trai khoảng bốn, năm tuổi. Hai đứa đang chơi xích đu, tiếng cười nói giòn giã đầy vẻ ngây thơ.
Liễu Kim nhìn vào trong không thấy người lớn đâu, liền cất tiếng hỏi: "Này hai bé, đây có phải nhà bà Chu Huệ Trân không?"
Nghe tiếng gọi, hai đứa trẻ dừng chơi, chạy ra cổng, nắm tay nhau nhìn Liễu Kim đầy cảnh giác. Bé gái hỏi: "Chú là ai? Tìm bà ngoại cháu có việc gì ạ?"
"Bà ngoại? Đứa bé này là Bối Bối sao? Nó là con gái của chị tôi!" Nữ quỷ trong balo xúc động thốt lên.
Liễu Kim thầm nghĩ: Xong kèo! Anh nở nụ cười hiền hậu: "Bé ơi, bà ngoại cháu có nhà không? Chú đến để gửi đồ cho bà."