Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sau khi theo thương đội vào thành, Lý Ngư có một loại cảm giác giống như mộng du.

Từ phủ Sơn Đông Tể Châu, đi tới thành Biện Lương Khai Phong, quả thực chính là nhà quê vào thành.

Sự phồn hoa trên ngã tư đường có chút không chân thực, Biện Hà đi qua trong thành, cuồn cuộn rộng lớn, mênh mông bát ngát, nói là sông thì nhìn qua giống hồ, thuyền buôn, thuyền đánh cá trên sông lui tới như dệt, thỉnh thoảng lại có thuyền lầu cao mấy tầng giương buồm đi qua, náo nhiệt phi phàm.

Bờ sông chính là đường cái chữ thập, trải gạch đá xanh, đừng nói là loại nhà quê từ huyện Cự Dã đến như Lý Ngư, cho dù là đứa trẻ hư Kim Lăng như Tiết Bàn, cũng cả kinh tới ngơ ngác, nhìn xung quanh.

- Thiếu chủ, chúng ta ở đâu?

Tiết Bàn lớn tiếng nói:

- Cái này còn cần phải hỏi à? Chỗ nào tốt nhất thì ở chỗ đó!

- Thế thì là Phàn Lâu.

- Vậy ở Phàn Lâu!

Tiết Bàn kéo Lý Ngư, nói:

- Ngươi ngàn vạn lần không thể đi được, chúng ta cùng tới tửu lâu tốt nhất Biện Lương ăn một chút, chơi một tị đã.

Lý Ngư đương nhiên sẽ không rời khỏi cái phiếu cơm này, nhưng hắn biết rõ ra vẻ cao thâm là kỹ năng phải có của phương sĩ, trên mặt lộ ra vẻ khó xử nói:

- Được rồi, ai bảo chúng ta hợp ý.

Tiết Bàn cảm thấy rất có mặt mũi, hai người kề vai sát cánh, thân như huynh đệ.

Đến Phàn Lâu, ở cửa ngựa xe như nước, lưu lượng khách như dệt, khách nhân không phú thì quý.

Hỏa kế trong lâu cười bảo:

- Khách nhân đến không khéo rồi, đã sớm đầy khách, lúc này muốn ở trọ thì phải đặt trước ba tháng.

Tiết Bàn líu lưỡi nói:

- Đặt trước ba tháng?

Tuy hắn ngang ngược, nhưng cũng biết cao thấp, Phàn Lâu không phải nơi hắn có thể giương oai.

- Vậy ăn bữa cơm thì có chỗ chứ?

- Ăn cơm thì đơn giản, đặt trước ba ngày là được.

Tiết Bàn ủ rũ, dẫn theo Lý Ngư lên xe ngựa, bản thân hắn đã mất hết hứng thú, bảo các tùy tòng tự động tìm chỗ nghỉ chân.

Tiểu nhị ở phía sau vẫn đứng cửa, cười nói:

- Xin lỗi khách quan, hoan nghênh ngài lần sau lại ghé thăm.

Tiết Bàn càng cảm thấy mất mặt, cúi đầu, tâm phiền ý loạn.

- Lý Ngư huynh đệ, lần sau tới Kim Lăng, chúng ta muốn đi đâu ăn thì đi, muốn ở tửu lâu nào thì ở nhé.

Lý Ngư cười nói:

- Đến Kim Lăng, còn có tửu lâu nào tốt hơn nhà ngươi, khẳng định không ở tửu lâu rồi.

- Nói cũng đúng.

- Kể ra, nhà các ngươi làm buôn bán lớn như vậy, loại địa phương Biện Lương này, sao có thể chỉ tới một lần, không bằng mua một biệt uyển, đến lúc đó cũng tiện hơn một chút.

Lý Ngư hướng dẫn từng bước,

- Biện Lương này phồn hoa như vậy, mua viện tử chỉ có thể là lên giá chứ không lỗ vốn.

- Oa, sao ta không nghĩ tới nhỉ!

Mắt Tiết Bàn lên, vỗ tay cười nói:

- Cũng là ngươi nghĩ chu đáo, chỉ là không quen nhân sinh địa, không biết đi đâu hỏi thăm được tòa nhà tốt.

- Ngươi yên tâm, không phải ta tự khoe khoang, ở phương diện phong thuỷ, huynh đệ vẫn có chút nghề.

Lý Ngư lại giở ra bộ dạng cao nhân, khoe khoang.

Hắn cũng không nói dối, hiện giờ phương thuật suy thoái, nguồn thu nhập quan trọng nhất của các phương sĩ chính là xem phong thuỷ, chọn móng nhà hoặc là mộ táng cho người ta.

Lý Ngư là người nổi bật trong phương sĩ hàng thật giá thật, tuy không phải quá tinh thông, nhưng cũng đủ dùng rồi, dẫu sao cũng là dạng buôn nước bọt chuyên nghiệp.

Tiết Bàn chính là người không giấu được tâm sự, vừa rồi còn buồn bực không thôi, lúc này lại đắm chìm trong kích động mua nhà.

Hắn bị Lý Ngư dụ dỗ muốn bỏ tiền mua nhà ở Biện Lương, thuộc hạ tùy tùng đều lộ ra vẻ khó xử.

Tiết gia có tiền thì không giả, nhưng giá nhà ở Biện Lương, chính là đắt số một lục triều.

Nếu để hắn tiêu tiền lung tung, sau khi trở về, ở chỗ phu nhân, chỉ sợ sẽ không tha cho đám người mình.

Trước khi đi, phu nhân đã dặn đi dặn lại, bảo mọi người trông coi thiếu chủ cho kỹ, vì tính tình của hắn rất dễ tin người khác, vị tiểu đạo trưởng Lý Ngư này, bản sự thì đủ lớn, nhưng không biết nhân phẩm thế nào.

Mấy lão quản sự hầu hạ mấy đời Gia chủ ở Tiết gia, châu đầu thương lượng, vẫn quyết định khuyên thiếu chủ một chút, đừng xung động.

Lý Ngư thì nhàn nhã tự tại, khi đang ngắm cảnh phố Biện Lương, phía sau truyền đến tiếng kêu to bực mình của Tiết Bàn:

- Tửu lâu thì không vào ở được, mua nhà lại cũng không cho mua, chẳng lẽ lại để bổn thiếu gia ăn ngủ đầu đường à?

Các quản sự tận tình khuyên bảo, khi đang khuyên bảo hắn, Lý Ngư chậm rãi đi tới, cười nói:

- Vị quản sự này nói cũng có đạo lý, có điều ai bảo Tiết Bàn là huynh đệ của ta chứ, như vậy đi, ta cam đoan chỉ để hắn tiêu mấy vạn quan là có thể mua được một trạch!

Mấy vạn qua ở Biện Lương mà đòi mua trạch?

Tất cả mọi người lộ ra thần sắc hoài nghi, chỉ có Tiết Bàn là cao hứng,

- Lý Ngư huynh đệ, ngươi có biện pháp hay gì à?

Lý Ngư cười ha ha nói:

- Đi theo ta là được.

Hắn ngồi ở đầu xe ngựa, vừa bấm đốt ngón tay vừa chỉ huy mã phu đánh xe, chỉ chốc lát sau đã tới một ngõ nhỏ ở thành.

Ở Biện Lương khắp nơi đều là ngựa xe như nước, trong ngõ này lại liễu xanh râm mát, một mảng yên tĩnh.

Chung quanh toàn là tường trắng ngói đen, phủ đệ trạch viện của đại hộ nhân gia, chẳng trách lại u tĩnh như vậy.

Lông mày Lý Ngư khẽ động, ý bảo mã phu dừng xe trước một hào trạch, hắn nhìn một cái, tòa nhà này vô cùng hào hoa xa xỉ, nhưng lại không treo bài tử "Phủ XX" gì đó, chắc là hào phú cự cổ trong thành, nhưng không có bối cảnh quan đạo.

- Chính là nhà này, đi lên gõ cửa, cứ nói chúng ta muốn mua nhà.

- Ngươi nói mua thì mua à?

Tiết Bàn thò đầu ra, hỏi:

- Bọn họ sẽ bán ư?

- Nhất định sẽ bán...

Lý Ngư cười nói.

- Vì sao?

Ngay cả Tiết Bàn luôn luôn tín nhiệm hắn, cũng có chút hoài nghi.

- Bởi vì trong nhà này có quỷ.

Tiết Bàn thiếu chút nữa th sợ tới mức ngã xuống khỏi xe ngựa, sợ hãi nói:

- Nhà có quỷ, vậy chúng ta mua để làm gì?

Lý Ngư lại cười với hắn:

- Căn nhà này âm khí rất nặng, quỷ khí dày đặc, rõ ràng chính là có lệ quỷ chiếm lấy. Loại quỷ này gọi là trạch quỷ, hận nhất là có người ở tại trong nhà hắn, thế tất sẽ không ngừng quấy rối chủ nhân tòa nhà. Chủ nhân lại nóng lòng muốn bán ra, chúng ta vừa hay tới nhặt của rơi, chỉ là trạch quỷ, ta muốn xử lý thì dễ như trở bàn tay, đến lúc đó chẳng phải là chiếm tiện nghi à.

Tiết Bàn vẫn có chút sợ hãi, nói:

- Có đuổi hết được không?

Lý Ngư xua tay nói:

- Ngươi sợ cái gì, cùng lắm thì sau khi ngươi mua xong, ta thay ngươi ở trong đây nửa năm, cam đoan yêu quái quỷ quái gì cũng sẽ bị quét sạch.

- Có huynh đệ như ngươi, đời này rất đáng.

Tiết Bàn nắm tay Lý Ngư, kích động không thôi, trong mắt thật sự trào ra một giọt nước mắt.

Khiến hài tử này cảm động quá rồi.

Chỗ ở của mình sau này ở Biện Lương đã xử lý xong.

Lý Ngư hơi có chút ngượng ngùng, da mặt đỏ lên, chỉ nghe Tiết Bàn nói:

- Khi ngươi bắt quỷ, ta có thể ở bên cạnh xem không?

- Chỉ cần ngươi không sợ thì cứ xem thoải mái.

Tiết Bàn có chút do dự, vừa muốn tăng thêm kiến thức, sau này cũng tiện thổi phồng trên bàn cơm. Lại sợ quỷ quái quá khiếp người, có nguy hiểm.

- Bọn họ ra rồi.

Lý Ngư nghe thấy tiếng bước chân trong viện, nghe tiếng bước chân liền biết người này vô cùng yếu ớt.

- Là ai muốn mua nhà, mời vào bên trong!

Một quản gia áo xanh kích động nói.

Ấn đường của hắn đã biến thành màu đen, sắc mặt vàng như nến, bước chân phù phiếm, nhìn một cái liền biết chính là bị trạch quỷ tra tấn.

Tiết Bàn và Lý Ngư nhìn nhau cười, cũng có một loại cảm giác gian kế thực hiện được rồi.