Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lý Ngư thò tay ra thổi một cái, hai đạo oán khí màu tím đen phiêu tán, Tiết Bàn vừa ghé lên, lập tức sợ tới mức vội vàng nhảy về phía sau để né tránh.
- Một hơi không còn, đi đâu đó an thân đi, người chết thì nợ hết, mau lên đường đi.
Hai đạo oán khí vấn vít với nhau, chậm rãi biến mất.
Lý Ngư duỗi lưng, cười nói:
- Tiết Bàn huynh đệ, ta có thể cười nhận căn nhà này rồi.
- Đúng là nên như vậy!
Tiết Bàn vui mừng rạo rực nói:
- Sau này đến Biện Lương, tới ở nhờ Lý Ngư huynh đệ, không còn phải chịu Phàn Lâu chọc tức nữa.
Chủ nhân trước của căn nhà thấy con trai con dâu quả nhiên không sao, đi tới ôm quyền nói:
- Đa tạ vị tiểu đạo trưởng này, ài, kể ra đều là ta lúc trẻ tuổi tâm thuật bất chính, mắc nợ Lai Phúc quá nhiều, trướng phòng lại chuẩn bị ba ngàn quan cho đạo trưởng.
Lý Ngư từ chối, nói:
- Cái này thì miễn đi, dùng tiền đó để an táng cho thư đồng của ngươi, từ thuở thiếu thời bầu bạn đến già, còn từng cứu mạng ngươi, tuy có một chuyện như vậy, nhưng tóm lại vẫn là một hồi duyên phận.
Trong mắt lão đầu ươn ướt, nhớ lại lúc còn niên thiếu, bi thương gật đầu.
Người nhà này vây quanh lão gia, thiếu gia bước đi, cả tòa nhà rộng lớn như vậy, chỉ còn lại thương đội của Tiết Bàn và Lý Ngư, Liên nhi.
Lý Ngư vung tay, nói:
- Thu thập một chút, mấy ngày nay ở luôn trong nhà, chờ mua hàng xong đêm nay chúng ta tụ tập uống một phen, mừng thăng quan cho ta.
Các tùy tòng đều cười ha hả.
- Chúc mừng tiểu Lý đạo trưởng.
- Căn nhà này đúng là không tồi.
- Biện Lương tấc đất tấc vàng, lần này lời to rồi.
...
Trong đây có thật lòng chúc mừng, cũng có xen lẫn hâm mộ ghen tị, thật thật giả giả, đều không quan trọng, Lý Ngư một mực cười nhận.
Hắn nhìn kỹ một lần nữa, càng nhìn càng thích, chỉ vào hai tiểu lâu trong góc viện, nói:
- Liên nhi, đi đặt hành lý xuống, dọn dẹp gian nhà một chút.
Trong đám người vui vẻ nhất chính là Tiểu Kim Liên, nàng ta cười tươi như hoa, đeo bọc hành lý tới tiểu lâu thu dọn.
Tiết Bàn la hét, bảo tùy tùng đi mua một số chăn đệm chậu bát về.
Các tùy tòng ở ngoại viện tự giác dỡ hàng hóa xuống, thu thập phòng khách.
Nhiều người chính là dễ làm việc, viện tử lớn như vậy, trời còn chưa hoàn toàn tối đã được thu dọn xong.
Lý Ngư hoàn toàn chính là một chưởng quỹ phủi đít, ở trong sân đầu tiên là nhìn hoa cỏ gieo trồng, nhổ đi mấy cây hoa không hợp với ngũ hành.
Sau đó lại thong thả bước tới hậu viện, ngón tay sờ một cái, áng áng nước giếng, không thấy có vật bẩn gì.
Hắn lại thi pháp di chuyển bốn bồn hoa mới hài lòng vỗ tay.
Tiết Bàn cũng đang hỏi thăm, cô nương thanh lâu nhà ai ở Đông Kinh Biện Lương là đẹp nhất, danh khí lớn nhất.
Lý Ngư cười cười lắc đầu, Tiết đại bổng chùy mới ngần này tuổi, đã bắt đầu quan tâm tới những cái này, quả nhiên là thiên phú dị bẩm, ăn chơi trác táng trời sinh.
Hoàn khố thì rất nhiều, bản thân Lý Ngư đã gặp mấy người rồi, nhưng loại thuần túy giống như hắn, toàn bộ lục triều cũng không thấy nhiều.
Đến buổi tối, thương đội bận rộn cả một ngày, cũng mệt lắm rồi, Lý Ngư tự mình bỏ tiền, sai người đặt cơm từ các tửu lâu. Đã sớm nghe nói ngành giao hàng của Biện Lương rất phát đạt, hôm nay thử một lần quả nhiên là vừa nhanh vừa tốt.
Thời tiết nóng bức, một đám người ở trong sân, lộ thiên đặt mấy cái bàn, bày đầy rượu thịt.
Tiểu Kim Liên chuyển ghế, lén lút ngồi bên cạnh Lý Ngư, một lát sau thấy hắn không phản đối, trong lòng cũng mừng thầm.
Tiết Bàn cầm lấy một khúc xương, miệng đầy mỡ, rất khó tưởng tượng ra được đây là thiếu gia xuất thân hào môn,
- Biện Lương có điểm này rất tốt, muốn ăn cái gì, các tửu lâu đều làm xong rồi cho ngươi đưa tới, sau khi ta trở về, tửu lâu của Tiết gia chúng ta cũng phải bắt chước một chút.
Lý Ngư ngắm nghía một trong tay, Tiết Bàn hỏi:
- Đây là bảo bối gì thế?
Lý Ngư thuận tay ném cho hắn, chỉ thấy bên trên có khắc chữ: Phòng xá nơi này thuộc sở hữu của Lý Ngư, nếu có người đi đường, cho phép ở tạm, không thể chiếm hữu, gia cụ trong phòng, một cái ghế trúc, hai tấm giường lớn, ba cái ghế gỗ, mấy tủ bát, muôi chậu xoong nồi, không được làm hư hao, người làm trái tất truy cứu.
Phía dưới còn có hai thanh đao dựng một đầu khô lâu.
Tiết Bàn ngơ ngác hỏi:
- Đây là vật gì?
Lý Ngư cười cười giải thích, lần đầu tiên nói ra giao phó của Trương lão đạo lúc lâm chung, thở dài nói:
- Trương lão đầu lừa ta đến khổ, vì hắn mà ta ngay cả vốn liếng để cưới lão bà cũng phải đáp vào.
Tiết Bàn vỗ ngực, lớn tiếng nói:
- Chuyện này cứ để tiểu đệ lo, cho dù là cướp, nhất định cũng phải cướp một tức phụ xinh đẹp cho ngươi.
Tiểu Kim Liên ở bên cạnh đang cắn cánh gà thơm mềm, lén lút giương mắt, hung hăng lườm hắn một cái.
Cánh gà mỹ vị trong miệng lập tức giống như không còn thơm nữa...
...
Biện Hà, thuyền hoa.
Trên mặt sông rộng lớn, từng chiếc thuyền hoa lui tới như dệt, thậm chí thỉnh thoảng còn có thuyền năm tầng lầu lướt qua, trên thuyền giăng đèn kết hoa, truyền đến từng trận tiếng nói cười đàn sáo.
Trong đó có một chiếc, chạy rất chậm, mở cửa sổ, ánh trăng dần sáng, thuyền hoa giống như lướt trên mặt nước, cùng với tiếng chèo soàn soạt, phá đi ánh trăng trong nước.
Dưới cửa sổ có hai người tĩnh tọa, một người uống trà, một người lật xem gì đó.
Người lật xem mặc trường bào xanh nhạt, ăn mặc như người đọc sách, nhưng mặt như bạch ngọc, mắt giống nước thu, mày như lá liễu, môi anh đào trắng mịn, diện mạo lại vô cùng quyến rũ, người tinh mắt đều có thể nhìn ra là một mỹ nhân khuynh thành.
- Thái Kinh vô năng, làm hỏng việc, chỗ quốc sư có cáu giận gì không?
Đối diện nàng ta là một phụ nhân xinh đẹp, tuy không phấn son, vẫn mày đậm môi đỏ, càng lộ ra vẻ xinh đẹp. Nàng ta lười biếng duỗi lưng, khiến đường cong kinh người lộ ra hết, cho dù đối diện là một nữ nhân, cũng nhìn mà miệng khô lưỡi khô.
Mỹ nhân nam trang gắt:
- Đáng ghét, không phải nam nhân, ngươi quyến rũ cái gì.
- Ta mỏi thì duỗi lưng, tự ngươi động xuân tâm, còn nói người khác quyến rũ.
Phụ nhân cười khanh khách nói,
- Nói ngươi ngốc thì ngươi đúng là mất linh quang, quốc sư là ai, lại phạm loại sai lầm này sao? Nói thật cho ngươi biết nhé, quốc sư chính là cố ý để Thái Kinh làm mất, một là có thể thừa cơ chèn ép khí diễm của hắn một chút, gõ những văn thần trong triều. Thứ hai, thứ đó rất tà môn, quốc sư cũng không điều khiển được, thường nói giữ ở bên người không phải chuyện tốt. Vùng Sơn Đông sát tinh nhiều, quốc sư cố ý để thứ đó đi, hút một chút sát khí.
Khi nàng ta nói hút, không biết là cố ý hay là vô tâm, liếm môi một cái, quả nhiên là mị thái lan tràn.
- Đó không phải là một vật thiện, khà khà, vùng Sơn Đông sẽ vĩnh viễn không có ngày an bình rồi.
- Đáng đời! Toàn là tặc nhân, hung tính bất hảo, sớm nên thu thập một chút rồi.
- Chuyện lần này mà làm tốt, không biết có cầu được quốc sư khai ân, thu hai người chúng ta vào Thần Tiêu Cung không.
Phụ nhân xinh đẹp lập tức thu hồi mị thái, trong ánh mắt tràn ngập khát vọng. Hai người nhìn nhau, đều nhìn ra được tâm ý của nhau.
Tiến vào Thần Tiêu Cung, dụ hoặc đối với các nàng là quá lớn.
Quốc sư Đại Tống, lục triều không ai không biết, không ai không hiểu, họ Lâm tên Linh Tố, hiệu là Thông Chân Đạt Linh Tiên Sinh, rất được Tống Đế Triệu Cát sủng tín.
Hắn sáng lập Thần Tiêu Cung, đệ tử đông đúc, đạo pháp tinh diệu, một độ chèn ép cho Phật môn Đại Tống không ngóc đầu lên nổi.