Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lý Ngư ôm bảo đao, trở lại tòa nhà, yêu thích không buông tay.

Vừa mở cửa, thấy Tiết Bàn nhàm chán ngồi dưới tàng cây ở ngoại viện, bộ dạng cuộc sống không còn gì quyến luyến.

- Lý Ngư huynh đệ! Ngươi trở lại rồi à?

- Ồ? Không phải ngươi đi thu mua hàng hóa à?

Tiết Bàn cười ha ha, nói:

- Ngày hè nóng bức khó chịu, thu mua lại rất rườm rà, chẳng có gì thú vị cả, ta dẫn ngươi tới một nơi hay ho.

Tính tình hắn cẩu thả, cũng không sợ người dưới tay tham ô, dứt khoát làm chưởng quỹ phủi đít.

Lý Ngư đi đến bên bờ ao, cầm một khối đá mài đao, rụt rè cậy vết gỉ trên vỏ đao, vừa nói:

- Chỗ nào?

Tiết Bàn mắt la mày lém, cười bảo:

- Đi rồi ngươi sẽ biết.

Lý Ngư giương mắt liếc hắn một cái, trên mặt lộ ra nụ cười hiểu ý.

Tình bạn giữa nam nhân, có một đường tắt để tăng tiến nhanh, chính là cùng đi thăm dò nơi thần bí.

Tiết Bàn vui lắm, Lý Ngư huynh đệ quả nhiên là cùng chung chí hướng với mình, hắn mừng đến vò đầu bứt tai.

Tiểu Kim Liên nhìn hai người bọn họ với vẻ hoài nghi, lờ mờ cảm thấy nụ cười này có chút quen thuộc.

Ơ! Đây không phải là biểu cảm mà Trương đại hộ thường xuyên lộ ra sao, khi đó cảm thấy rất đáng khinh, sao Lý Ngư ca ca cười lại dễ nhìn như vậy?

Lý Ngư ho một tiếng, nghiêm mặt nói:

- Liên nhi, Tị Ôn Phù ta dạy ngươi thế nào rồi?

- Học xong rồi.

- Học xong rồi? Cái gì gọi là học xong rồi? Việc học là không có chừng mực, phải bảo trì một tấm lòng son khiêm tốn thận trọng, ngươi mới vẽ được mấy tấm mà dám nói là học xong rồi, đúng là không biết tiến tới.

Tiểu Kim Liên vâng vâng dạ dạ, không dám tranh luận, tuy nàng ta cảm thấy mình quả thật là biết rồi.

- Tới thư phòng lấy giấy vàng, tự vẽ hai trăm tấm, cân nhắc cho kỹ, trở về nói với ta thể ngộ của mình.

- Hả?

Bả vai Tiểu Kim Liên xụ xuống, thứ này không dễ vẽ, hai trăm tấm chắc phải vẽ tới trời tối mất.

- Còn không mau đi đi.

- Ờ.

Lý Ngư đuổi được Tiểu Kim Liên đi, treo bảo đao của mình lên tường đại sảnh, mới cùng Tiết Bàn ra khỏi cửa.

Tiết Bàn tuổi còn nhỏ, ở nhà lại có quả phụ quản, tuy ở Kim Lăng cưỡi ngựa chọi gà, nhưng lại chưa tới thanh lâu bao giờ.

Hắn sai thằng hầu rời khỏi, mình và Lý Ngư vội vàng lên xe ngựa, kích động tới thẳng Biện Hà.

- Ngươi biết ở đâu không?

Lý Ngư hoài nghi hỏi.

- Sao không biết, ta đã sớm hỏi thăm được rồi, ở ngay trên Biện Hà, chính là những thuyền hoa đó.

Lý Ngư lần đầu nhìn thấy Biện Hà, đã hoài nghi sông này là con người đào ra, bởi vì nó thật sự quá lớn.

So với Trường Giang ở thời không của mình còn lớn hơn mấy lần, ở giữa dòng cơ hồ là không nhìn thấy giới hạn, nếu nói đây là cửa vào biển, mình còn tin mấy phần. Nhưng nơi này rõ ràng là trung du Trường Giang, cách biển lớn còn gần ngàn dặm thủy lộ cơ mà.

Càng kỳ quái hơn là, nó còn là từ trong thành Biện Lương chảy qua, bởi vậy có thể thấy được Biện Lương rốt cuộc là rộng lớn thế nào, chẳng trách lại có thể dung nạp ngàn vạn nhân khẩu.

Đến bờ sông, trên mặt nước tụ thuyền đủ loại kiểu dáng, nhỏ thì là thuyền tam bản, to thì cao tới mấy trượng, cột buồm cắm vào trong mây. Thương thuế Đại Tống rất thấp, cũng chính bởi vì vậy, thương nhân của các quốc gia đều thích đến Đại Tống.

Biện Lương nằm ở trung tâm thiên hạ, bắc tiếp Đại Mạc, đông nối Đại Minh, tây giáp Đường Ngụy, nam cạnh Ngô Quốc. Thương thuyền của các quốc gia đi đi lại lại, nối liền không dứt, giống như thuyền trong thiên hạ đều tụ tập ở đây.

Tiết Bàn và Lý Ngư đã tính được thuyền hoa thanh lâu, sẽ không lái ở bến tàu chuyển chở hàng hóa.

Thuyền lớn chỗ nào ít thì chính là nơi đó, bảo đảm không sai!

Cuối cùng, Tiết Bàn vòng vài vòng, ngừng lại trước một vịnh nước u tĩnh.

Trên Biện Hà trừ thuyền lớn ra còn có rất nhiều thuyền hoa tinh xảo, những thuyền hoa này có cái là thanh lâu ca múa, có cái là tiểu lâu của cung nữ phu nhân hào môn Biện Lương, khi nhàn hạ thì đến thuyền hoa ở vài ngày.

Một là tránh nóng, hai là ngắm cảnh ven sông.

Hai thiếu niên, nhìn mặt sông mênh mông, cũng có chút ngỡ ngàng.

Lý Ngư lại cảm thán mình giống như một con ếch ngồi đáy giếng, sự phồn hoa của lục triều, giống như vừa mới cởi bỏ một màn nho nhỏ ở trước mắt mình.

- Tiết Bàn, người từng tới chưa?

- Đương nhiên là...không ít lần!

Tiết Bàn gân cổ, trong cổ cắm một cây quạt, nhìn ra được là được bố trí tỉ mỉ.

- Ngươi thì sao?

Lý Ngư vươn một ngón tay ra, đứng ven sông.

Tiết Bàn có chút khinh thường, nói:

- Chỉ đi một lần quá á?

- Đi suốt.

Hai người dạo chơi qua lại trên mặt sông, cũng không thấy nhà nào chủ động kéo khách.

Trong một thuyền lâu trên sông, có văn sĩ trung niên đang thả câu ở trên thuyền.

Nhìn Tiết Bàn, Lý Ngư phía dưới, người trung niên cười nói:

- Đạo Phu, hai người trẻ tuổi này, ngươi đoán bọn họ đang làm gì?

Người tên là Đạo Phu lưng hùm vai gấu, dáng người khôi vĩ, chỉ có điều dưới cằm có chòm râu lưa thưa.

- Hai thằng nhãi con, tám thành là muốn đi chơi thanh lâu, lại đến nhầm chỗ.

- Ha ha ha ha...

Văn sĩ Trung niên cười rộ lên,

- Đạo Phu, ngươi nhìn bọn họ có giống chúng ta lúc trẻ tuổi không. Khi đó ngươi và ta mới tới thành Đông Kinh Biện Lương này, cũng đến vịnh bắc tầm hoa vấn liễu, đáng tiếc khi đó lại không biết nơi này là chỗ thuyền hoa của hào môn, không có cô nương.

Người Biện Lương đều biết, đệ nhất quyền hoạn Đại Tống, họ Đồng tên Quán tự Đạo Phu.

Nhớ lại chuyện khi còn trẻ, Đồng Quán cũng không nhịn được mà cười một tiếng,

- Hai con chim non.

- Ngươi xem!

Văn sĩ thả câu đột nhiên trở nên kích động, Đồng Quán bĩu môi, lão già này đã rất lâu rồi không kích động.

Giống như là nghĩ tới chuyện thời thiếu niên, khiến hắn có thêm mấy phần tinh thần phấn chấn thuở thiếu thời. Nhiều năm như vậy ở triều đường Đại Tống, nhìn quen mưa gió, lên xuống chìm nổi, đã sớm khiến hắn dưỡng thành công phu dưỡng khí không một gợn sóng.

Đồng Quán bước lên trước một bước, lại thấy hai thiếu niên, chỉ trỏ hô to gọi nhỏ về phía một thuyền hoa, chủ nhân của Thuyền hoa đó chính là ngay cả mình cũng không dám chọc, có tiếng là điêu ngoa bá đạo.

- Lần này có trò hay để xem rồi.

Câu cá chính là Thái Kinh, Tể tướng Đại Tống, hắn buông cần câu, cùng Đồng Quán tay vịn lan can, sóng vai mà đứng, chờ xem náo nhiệt.

Thái Kinh, Đồng Quán, hai người có quyền bính cao nhất của Đại Tống, hiếm khi lại lộ ra một chút tâm tính thiếu niên, lửa bát quái đang bốc cháy hừng hực trong lòng bọn họ.

Lúc này trên thuyền hoa, một mỹ phụ nhân xinh đẹp yểu điệu, mái tóc đen nhánh thắt đuôi ngựa, trên trán buộc dây tím, mi tâm treo một viên hồng ngọc hình giọt nước, trông mặt ngọc má hoa, da thịt trắng nõn, gác một cặp núi tuyết lên bệ cửa sổ, buồn chán nhìn xuống dưới.

- Ài, chán quá.

Mỹ phụ nhân thở dài, quần áo trước ngực lập tức tạo nên từng vòng gợn sóng.

Đột nhiên, ven bờ có hai thiếu niên, một người trong đó mập mạp, vừa nhảy vừa vẫy tay, còn đang hô to,

- Ê! Mau ghé vào đây, có khách này.

Người còn lại trầm ổn hơn một chút, nhưng một đôi mắt gian tà cũng đảo loạn cả lên.

Sau lưng nàng ta, một lão phụ tóc mai như sương tuyết, mặt mũi hiền lành, cả giận nói:

- Hai đăng đồ tử, để ta đi đi thu thập bọn họ!

- Chậm đã.

Mỹ phụ nhân nhoẻn miệng cười,

- Đang chán chết, vừa hay để bọn họ đi lên, trêu chọc một chút rồi ném xuống sông.