Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trong Hoàng Thành Ti, là một đám người ngang ngược kiêu ngạo nhất Biện Lương.

Bởi vì người bên trong không phú thì quý, hơn nữa chỉ chịu sự quản hạt của Hoàng đế.

Bất kể là bọn họ làm chuyện gì, đều chỉ Hoàng đế mới có thể xử trí bọn họ, mà Hoàng đế căn bản sẽ không quan tâm tới những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này.

Cho dù Hoàng đế thật sự biết, tám thành là cũng sẽ bao che cho những thân tín này của mình.

Hoàng đế Triệu Cát của Đại Tống hiện giờ, lại có tiếng là bao che khuyết điểm, dẫn tới sự ngang ngược của Hoàng Thành Ti đã đạt tới đỉnh điểm.

Lý Ngư hưởng thụ đặc quyền của Hoàng Thành Ti, dưới cái nhìn chăm chú của một đám hàng xóm, nghênh ngang đi vào nam nha.

- Hoàng Thành Ti làm việc, mau gọi lại mục của các ngươi tới đây.

Công nhân của Phủ nha Khai Phong không dám chậm trễ, cười bồi, rất nhanh đã làm xong văn thư di dời. Lý Ngư cảm thấy mỹ mãn nhìn khoản tiền đền bù, quả nhiên là người của Hoàng Thành Ti thì được hưởng thụ giá nội bộ.

Những tiền này, chắc có thể mua một tòa nhà khác, tuy khẳng định là không bằng nhà ở ngõ Lộc Nhi này.

Nhưng đành chịu thôi, rất nhiều người thậm chí chính là bị trưng thu trắng trợn, xây thọ sơn cho Hoàng đế, nếu ngươi nói không muốn đi, vậy úp cho ngươi một cái tội đại bất kính.

Phiên tử của Hoàng Thành Ti trên đường đi ân cần dạy bảo, nói hắn phải giữ nghiêm bổn phận, đừng đi lại khắp nơi, phải điểm mão đúng hạn.

Bởi vì để mất Yêu Vương, Bắc Đấu Ti phụ trách trừ tà bắt yêu tróc quỷ nhân thủ không đủ, Hoàng Thành Ti từ trong thành Biện Lương chiêu mộ một đám cao nhân nhàn tản dân gian, tạm thời phụ trách bảo hộ hoàng thành không chịu sự quấy nhiễu của yêu quái quỷ quái.

Lý Ngư chính là một thành viên trong đó, tục xưng: Lâm thời công.

Đợi cho người của Bắc Đấu Ti trở về, bọn họ sẽ được tự do.

Mà trước khi người của Bắc Đấu Ti trở về, nếu là có người tự ý bỏ đi, vậy ở trong cảnh nội Đại Tống chính là nửa bước cũng khó đi.

Hiện giờ chế độ thông điệp của lục triều là vô cùng tiên tiến, đi đến đâu chỉ cần là muốn đi qua quan đạo, đều phải đưa ra thông điệp của mình.

Lý Ngư lần đầu tiên vào bên trong hoàng thành, cảm giác khác hẳn với sự nguy nga của thành Biện Lương, hoàng thành Đại Tống lộ ra có chút bình thường. Có lẽ là dùng hết tất cả tài lực vật lực để kiến tạo thành trì này, cũng có khả năng là vì thành Biện Lương thật sự quá nổi bật, thành ra hoàng thành lại rất bình thường.

Vào ba cửa cung, hai bên đều là tường đỏ, mỗi một chỗ đều có đại lượng thị vệ.

Đi qua một đoạn hành lang dài, xuất hiện một cửa ánh trăng, sau khi đi vào thì là đại viện tử.

Trong viện tụ tập rất nhiều phiên tử của Hoàng Thành Ti, cùng với kỳ nhân dị sĩ dân gian mà bọn họ tìm thấy. Những người này nhàn tản quen rồi, ai nấy đều đứng không có tướng đứng, ngồi không có tướng ngồi, túm năm tụm ba, bốc phét vang trời.

Lý Ngư tùy tiện tìm chỗ ngồi dưới tàng cây, bên cạnh cũng là một đạo sĩ đang hóng mát, theo phép lịch sự gật đầu một cái với hắn, sau đó ngồi nghiêm chỉnh, không nói gì.

Nhìn ra được, đạo sĩ này cũng là lần đầu tiên tiến vào hoàng cung, có chút khẩn trương, Lý Ngư lờ mờ cảm thấy, có phải tên này khẩn trương quá hay không.

- A di đà Phật, vị thí chủ này trẻ tuổi như vậy, lại biết đuổi tà bắt quỷ, đúng là anh hùng xuất thiếu niên.

Lý Ngư vừa quay đầu, phát hiện nói chuyện là một hòa thượng to béo, mặt mũi hiền lành, cười giống như phật Di Lặc.

Hắn thấy Lý Ngư là vừa đến, từ nơi khác chậm rãi đi gần.

- Đại sư khách khí rồi, ta chỉ là bị bắt tới cho đủ số, không tính là thật.

Lý Ngư rất hiểu đạo lý khiêm tốn là quan trọng nhất, xòe tay nói.

- Ồ? Xin hỏi thí chủ là...

Lý Ngư cười nói:

- Tại hạ Lý Ngư, một phương sĩ nho nhỏ đến từ huyện Cự Dã phủ Tế Châu tỉnh Sơn Đông.

- Thì ra là đoán mệnh, thất kính thất kính.

Lý Ngư rất muốn túm cái đầu trọc của hắn, lớn tiếng nói với hắn: Phương sĩ không phải đoán mệnh.

Ờ... Ít nhất không hoàn toàn là đoán mệnh.

Hắn tức giận quay đầu đi, thầm nghĩ trong lòng, mình quả nhiên là phạm xung với bọn lừa ngốc, cách bọn họ xa một chút thì tốt hơn, để tránh xui.

- Vị đạo hữu này là từ nơi nào đến?

Đạo sĩ ngồi ở bên cạnh thở dài, nói:

- Bần đạo Bao Đạo Ất, người Hàng Châu, xin hỏi đại sư?

- Bần tăng pháp danh Như Lai.

- Thì ra là là Phật tổ pháp giá quang lâm, thất kính thất kính.

- Bao đạo trưởng không cần khách khí.

Lý Ngư thiếu chút nữa thì sặc, mắng thầm trong lòng: Một đám thần kinh.

- Bần đạo lần đầu tiên đến hoàng cung Đại Tống, không ngờ lại như vậy sâm nghiêm như vậy, không hổ là khí tượng nước lớn.

Bao Đạo Ất tán gẫu với lão hòa thượng.

Hòa thượng cười có chút đáng khinh, thấp giọng nói:

- Ngươi vẫn chưa biết à, trước kia tuy hoàng cung cũng có thủ bị, nhưng bố trí thêm nhiều như vậy, vẫn là chuyện gần đây.

- Đây là vì sao?

Bao Đạo Ất nổi hứng thú, chuyện bát quái của hoàng gia ai cũng muốn nghe.

Lý Ngư cũng giỏng tai, thầm nghĩ chẳng lẽ những gì hồ ly lông trắng đó nói lại là sự thật à?

Lão hòa thượng cười càng đáng khinh hơn,

- Chỉ vì có một hái hoa tặc, phóng ra tiếng gió, muốn lấy đồ lót của tất cả Hoàng hậu lục triều. Hắn đã đắc thủ năm lần, chỉ còn lại Đại Tống chúng ta, chuyện liên quan tới mặt mũi của hoàng gia, có thể không đề phòng sâm nghiêm được sao.

- Là ai là to gan như vậy.

Chuyện này quá nóng, ngay cả đạo sĩ Bao Đạo Ất đang khẩn trương vô cùng cũng nổi lên hứng thú.

- Kể ra, cũng có chút quan hệ với ngươi, bởi vì hái hoa tặc này cũng là người trong đạo môn các ngươi, họ Tả tên Từ.

Bao Đạo Ất hít một hơi:

- Thì ra là hắn. . . Chẳng trách. . . Chẳng trách lại đặc lập độc hành như vậy.

Mắt Lý Ngư đảo quanh, những gì hồ ly đó nói không ngờ là sự thật.

Hắn một mực không coi là gì, chỉ cho rằng là hồ ly này bốc phét lừa đảo, lan truyền một số tin tức đường nhỏ.

Tả Từ này cũng thật là đáng khinh, Lý Ngư nhớ mang máng, hắn hình như từng trêu đùa Tào Tháo, là loại người bất cần đời.

Kỳ thật Tả Từ và Tào gia có kết giao rất sâu.

Bao Đạo Ất và lão hòa thượng tự xưng Như Lai trò chuyện vui vẻ, châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ, lúc này một quan tướng tiến vào, Lý Ngư nhận được chính là vị tới ngõ Lộc Nhi thông tri cho mình.

Trong tay hắn cầm một cây ngân thương, gõ một cái lên mặt đất, lớn tiếng nói:

- Tất cả im lặng!

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn về phía hắn, quan tướng trẻ tuổi cao giọng nói:

- Sau này ở trong cung, không được làm ồn, tránh kinh động tới quý nhân. Bản ti sẽ phân hai người các ngươi thành một tổ, tổng cộng chia làm bảy tổ, mỗi ngày một tổ trực ban, không được tiến vào đại nội cấm, chỉ được ở chỗ này chờ sai phái. Được rồi, ghi lại ngày mình cần trực rồi giải tán đi.

Sau khi xói xong, có người chải hồ, dán danh sách ở trên tường.

Lý Ngư tiến lên nhìn, mình và hòa thượng Như Lai trước mặt cùng một tổ, hắn đúng là báo pháp danh Như Lai.

Một người dám kêu, một người dám viết, Lý Ngư thầm kêu xui xẻo, thời gian trực là ba ngày sau, hy vọng khi đó người của Bắc Đấu Ti bắt được Yêu Vương trở lại rồi.

- Ơ, Yêu Vương?

Lý Ngư nghĩ đến, hồ ly trong nhà mình bị lấy làm chuột bạch đó không phải tự xưng Yêu Vương à?

Hắn lập tức lắc đầu, ta nhất định là điên rồi, nếu nó là Yêu Vương, mình cắt nó mười tám đao mà không nổi giận đánh người à?

Lý Ngư ra khỏi hoàng cung, trên đường đi như hiểu ra gì đó, tâm sự trùng trùng.

Nếu trong mộ của Vu Cát thực sự là Ly Thủy Quyết... Trong lòng Lý Ngư lập tức ngứa ngáy.

Có nên thử một chút, nhân lúc mình làm lâm thời công, tới hoàng cung trộm. . . Đồ lót không?