Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

- Cửa vào quỷ thị, không ai biết có bao nhiêu, nhưng muốn tới chỗ đáng tin nhất thì các ngươi phải nghe ta.

- Ngươi không dẫn chúng ta đi à?

Lý Ngư có chút muốn rút lui, con hồ ly lông trắng này nhìn thế nào cũng không giống như là thứ tốt.

Nó không tự đi, chẳng lẽ có gian trá?

- Tiểu tử ngươi có phải bị ngu không, ta đã nói rồi, ta là Yêu Vương. Cả thế giới đều đang lùng bắt ta, ta tới quỷ thị chẳng phải là tự chui đầu vào lưới à. Nơi đó đều là điểu nhân, khẳng định là sẽ nhân lúc ta yếu ớt, bắt về Bắc Đấu Ti đổi lấy tiền.

Lý Ngư nhìn nó một cái với vẻ hoài nghi, vẫn không tin lắm, thứ này có thể là Yêu Vương sao?

Ngươi từng thấy Yêu Vương ăn trộm gà bao giờ chưa?

Đại Kiều có chút bực mình cắt ngang Lý Ngư, hỏi:

- Cửa an toàn nhất là ở đâu?

- Đại Tướng Quốc Tự!

Lý Ngư và Đại Kiều nhìn nhau, đều ngơ ngác.

- Đại Tướng Quốc Tự?

- Đúng vậy.

Hồ ly lông trắng nói:

- Giao lộ khác thường xuyên thay đổi, hơn nữa có khả năng có người của triều đình ôm cây đợi thỏ, bắt bớ khâm phạm đang lẩn trốn. Chỉ có Đại Tướng Quốc Tự là an toàn nhất.

Nói đến đây, nó nhìn Lý Ngư, cười nói:

- Chỉ có điều, ngươi phải chuẩn bị một chút tiền tài.

- Bao nhiêu?

Lý Ngư khẩn trương sờ sờ túi tiền trong thắt lưng, bất an hỏi.

- Một trăm lượng.

- Đi vào cũng mất một trăm lượng?

Lý Ngư cơ hồ là muốn nhảy lên,

- Thế cũng quá độc ác rồi.

Hồ ly lông trắng lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, liếm móng vuốt cười nhạo nói:

- Ai bảo bản sự của tiểu tử ngươi thấp kém, nếu có đạo hạnh của bản vương, cửa vào khác tùy ngươi đi. Nếu ngươi không sợ bị cướp, ta còn có mười con đường nữa để chỉ cho ngươi.

- Ngươi dám đi không? Khanh khách...

Lý Ngư thầm nghĩ, nhịn một thời là gió êm sóng lặng, cười nói:

- Không dám không dám, để ổn thỏa, cứ tới Đại Tướng Quốc Tự đi.

Hồ ly lông trắng cười khẩy một tiếng,

- Nếu ngươi đưa một ngàn lượng, Đại Tướng Quốc Tự còn có thể phái ra cao tăng, một đường hộ tống. Nếu ngươi có thể lấy ra một vạn lượng, căn bản không cần tự đi vào, Đại Tướng Quốc Tự sẽ phái người đến quỷ thị đón ra người ngươi muốn tìm, ngồi trong thiện phòng uống nước trà từ từ nói chuyện.

Lý Ngư nuốt nước miếng, cười gượng nói:

- Không phiền đại sư trong chùa, tại hạ thích tự mình làm hơn.

- Không chỉ có ngươi, người nghèo đều thích vậy.

Miệng của Bạch Mao này độc quen rồi, cũng may Lý Ngư cũng đã quen rồi, không tính chấp nhặt với nó.

Móng vuốt Bạch Mao nhấp nhoáng, không biết từ đâu lấy ra một tấm bản đồ, nói:

- Thuận theo tấm bản đồ này mà đi, chỗ điểm đỏ chính là nơi Tả Từ ẩn thân, toàn thiên hạ chỉ có ta biết.

Lý Ngư biết tên này cứ nói một hai câu nhất định là lại tự thổi phồng bản thân một phen, cũng không để ở trong lòng.

Sau khi Đại Kiều tới Biện Lương, một mực ru rú trong nhà, tuy có quan hệ không tồi với hoàng thất, cũng bởi vậy mà có được che chở, nhưng vẫn không được đi lại tùy tiện.

Lần này tĩnh cực tư động, theo Lý Ngư tới quỷ thị, trong lòng cảm thấy mới mẻ kích thích, khẩn trương tới tim đập thình thịch, trên khuôn mặt giống như ngọc tuyết hiện lên vẻ đỏ ửng.

Hai người đánh một chiếc xe lừa, đi tới dưới sơn môn của Đại Tướng Quốc Tự, trong lều nhà chùa dựng, một tiểu sa di đang ngồi, mặt mày tươi cười.

- Hai vị thí chủ, là tới dâng hương hay là lễ tạ?

- Chúng ta vào quỷ thị.

Lý Ngư mỉm cười gật đầu nói, khiến mình tận lực thật thong dong, nhìn cho giống với tay lão luyện.

Tiểu sa di hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, tuyên phật hiệu:

- A di đà Phật, vậy không phải là chuyện tiểu tăng phụ trách làm chủ, xin hai vị thí chủ đi theo ta.

Đại Tướng Quốc Tự này đúng là nghiệp vụ rất rộng, tài nguyên phong phú, Lý Ngư thầm nghen tị.

Hai người đi tới một thiện phòng, chỉ chốc lát sau một hòa thượng hơi lớn tuổi đi ra, cười càng hiền lành hơn, nhìn một cái là biết công lực đãi khách cao hơn tiểu hòa thượng kia rất nhiều.

- Chính là hai vị muốn vào quỷ thị à?

Lý Ngư cười nói:

- Đúng vậy.

- Tốt, mời hai vị ngồi, Ngộ Minh, dâng trà cho hai vị.

Đại Kiều bực mình nói:

- Uống trà thì miễn đi, chúng ta vội tới quỷ thị có chút việc.

- Nữ Bồ Tát chớ có nóng vội, để bần tăng giới thiệu một chút chương trình trong chùa chúng ta với hai vị. Từ đây tiến vào quỷ thị là nơi an toàn nhất toàn bộ Biện Lương, tới Đại Tướng Quốc Tự chúng ta, đủ thấy hai vị thí chủ tâm tư thông đạt, mưu tính sâu xa. Chúng ta có ba loại...

Lý Ngư xua tay, nói:

- Không cần giới thiệu, chúng ta cũng không phải lần đầu tiên đến, chọn loại đầu tiên một trăm lượng là được.

Hòa thượng vừa nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống,

- Nếu vậy thì không phải bần tăng phụ trách, Ngộ Thanh, ngươi đi dẫn đường.

Chỉ chốc lát sau một hòa thượng khác đi ra, thái độ còn kém hơn nhiều, tay cầm một quyển sổ, nói:

- A di đà Phật, xin thí chủ trả thù lao.

Lý Ngư từ trong thắt lưng rụt rè lấy ra một túi tiền, lấy hai nguyên bảo, nói:

- Một trăm lượng.

Ngộ Thanh hòa thượng từ trong ngăn tủ lấy ra một cái cân nhỏ, sau khi cân cẩn thận thì ghi lại rồi nhận tiền.

- Hai vị thí chủ, mời đi bên này.

Hậu viện Thiện phòng, chim hót hoa nở, trên mặt đất đều là đá được mài phẳng, ven đường thường xuyên có tượng phật tinh xảo.

Vào cửa ánh trăng, có một gian sương phòng không bắt mắt, Ngộ Thanh tiểu hòa thượng gõ hai cái, một tăng nhân lười biếng mở cửa, nhìn thấy là Ngộ Thanh, liền tuyên phật hiệu:

- A di đà Phật, chào sư huynh.

- Lần này có hai người, chọn một trăm lượng, dẫn bọn họ vào đi.

Lý Ngư theo hòa thượng trông coi phòng, đi vào bên trong, chỉ thấy hòa thượng đi đến phía sau một bình phong, không biết mở cơ quan gì, cả bức tường đều lõm vào, để lộ ra một cửa động to lớn.

- Hai vị, mời, một trăm lượng chỉ có thể ở nửa ngày, xin mau chóng đi ra.

Đại Kiều và Lý Ngư nhìn nhau, sóng vai tiến vào, chỉ thấy trước mắt là một thang gác, thuận theo thang gác đi xuống, bên trong âm phong từng trận, cùng với hơi nước nồng đậm.

Lý Ngư lấy ra bản đồ, điểm đỏ bên trên tự động tương liên với vị trí chỗ mình đang đứng, xuất hiện một đường tơ hồng.

Tiến thêm mỗi một bước, tơ hồng cũng ngắn lại một chút, Lý Ngư cố ý đi lệch, tơ hồng liền điều chỉnh lại, tự động tìm ra lộ tuyến gần nhất.

Đại Kiều nhìn bản đồ, nói nhỏ:

- Con hồ ly đó còn có loại thứ tốt này, ê, tiểu đậu phụ, ngươi là làm sao mà quen được nó?

- Ăn trộm gà bị ta bắt được.

Đại Kiều xì một cái cười ra tiếng, vừa định tiếp tục hỏi, thang gác đã tới cuối.

Cuối thang gác, là một cửa ra, sau khi ra ngoài thì sáng tỏ thông suốt.

Nơi này khắp nơi đều là đèn đuốc lập lòe, không biết là đèn gì, chiếu sáng dưới lòng đất rõ như ban ngày, nhưng không hề có mùi khói lửa.

Lý Ngư nhìn cột đèn to lớn, bên trong không ngờ có rất nhiều trùng tử bay ra, kích cỡ như chim sẻ, lấp lánh sáng phía sau mông.

Đại Kiều cười nói:

- Cái này ta biết, là Nguyệt Quang Trùng.

Hai bên đường của quỷ thị mở ra các cửa hàng đủ loại kiểu dáng, không ngờ không khác mấy với bên trên.

Vốn Lý Ngư cho rằng nơi này là âm trầm khủng bố, giống như địa ngục, khắp nơi đều là yêu ma quỷ quái.

Ai ngờ, tất cả đều ngay ngắn có trật tự, người qua đường thậm chí sẽ mỉm cười chào hỏi với ngươi. Mọi người xem nhìn thì đều rất bình thản, cái tên "Quỷ thị" này dường như mang theo một chút thành kiến.

Lý Ngư lúc ban đầu, vẫn có chút kinh ngạc, nhưng nhìn kỹ cửa hàng hai bên, một cỗ cảm giác sởn gai ốc từ lòng bàn chân truyền tới đỉnh đầu.