Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Mã Trung suy nghĩ, nói:
- Tôi cảm thấy không phải Lưu Tông, nhưng y khẳng định biết chuyện này.
- Uả, vì sao?
Lưu Kỳ hứng thú nhìn Mã Trung.
- Ngày hôm qua gặp Lưu Tông, ta cảm thấy y không giống người không có đầu óc, ngược lại phi thường thông minh. Ngày hôm qua y dễ dàng bỏ qua cho chúng ta như vậy, ta cho rằng cũng bởi vì chuyện công, về phương diện khác y không muốn gây chuyện náo loạn, như vậy y không có lợi. Dưới tình huống đó vẫn có thể giữ vững lý trí, hiểu được tiến lui, y nhất định không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Về phần Trương Duyệt, ta nghĩ không ai hiểu y hơn Lưu Tông, Lưu Tông dù không phát hiện cũng cảm nhận được một chút dấu vết để lại.
Mã Trung suy nghĩ nói. Còn có một nguyên nhân khác Mã Trung chưa nói, chính là chuyện ngày hôm qua lọt vào tai Lưu Biểu, dựa theo sự sủng ái của Lưu Biểu đối với Lưu Tông, Lưu Biểu chắc chắn cho là Lưu Kỳ ức hiếp đệ đệ.
Lưu Kỳ gật gật đầu, không hổ người bên ngoài sáng suốt hơn, quả nhiên ý kiến hoàn toàn khác so với huynh đệ nhà mình:
- Không tồi, Lưu Tông không có lý do gì ám sát ta vào lúc này, tình thế hiện tại chính là ta rơi vào hoàn cảnh xấu, Lưu Tông sẽ không bí quá hóa liều.
Nói xong liền nói với hai người Lưu Bàn:
- Hiện tại tình thế tại Tương Dương càng lúc càng rõ ràng, tranh chấp địa vị càng lúc càng nghiêm trọng, các ngươi sau này làm việc phải lưu tâm, không thể bừa bãi như trước kia.
Hai người Lưu Bàn thấp giọng nói:
- Đại ca yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không để đại ca chịu thêm phiền toái, đại ca nhất định thuận lợi kế vị.
Lưu Kỳ cười nói:
- Ha ha, không nghiêm trọng như vậy, chuyện cần làm vẫn phải làm, chỉ cần không để người chú ý là được, cũng là hy vọng các người làm việc động não một chút để cho người không thể lợi dụng. Tương lai ta nhất định phải thống nhất thiên hạ, nhưng thực sự cần các ngươi trợ giúp.
Đại ca yên tâm, chúng ta không bản lãnh sẽ không tham lam, việc thống nhất thiên hạ, chúng ta có thể giúp sức sao?
Lưu Tu nói.
Lưu Kỳ nhìn ba người nghiêm túc nói:
- Thiên hạ thời nay, không phải ngươi chết chính là ta chết. Chúng ta không có đường lui, hoặc chúng ta trở chúng ta trở thành chân gỗ giúp người khác thống nhất thiên hạ, hoặc chúng ta sa thải người khác đóng đô Trung Nguyên, ta không muốn làm nền cho người khác, bởi vậy ta lựa chọn để người khác làm nền cho ta, ta mặc kệ con đường này gian nan thế nào, ta chỉ biết là ta sẽ đi trên con đường tiếp cận mục tiêu.
Toàn thân Lưu Tu chấn động nói:
- Đại ca yên tâm, mặc kệ gian khổ tới đâu ta nhất định sẽ không lùi bước.
Lưu Bàn hưng phấn nói:
- Nghe lời này làm ta càng thêm hăng hái, tương lai nếu ai cản trở con đường của đại ca, ta sẽ liều mạng chém y.
Mã Trung kiên nghị nói:
- Tính mạng Mã Trung ta sau này sẽ là của chủ công, mọi việc nghe theo chủ công, liều chết dốc sức.
- Tới giờ dùng bữa rồi, Chính Bình ở lại dùng cơm luôn. Cũng mau chóng thu xếp thời gian mời Mã Chưởng Quỹ tới đây, thành Tương Dương hiện tại cũng không yên bình.
Lưu Kỳ nghe bọn họ nói xong tâm rất vui.
- Tạ ơn chủ công.
Mã Trung cảm kích nói.
. . . . .
Tương Dương vốn là một tòa thành nhỏ, Kinh Châu trước kia chính xác là Uyển thành, năm đó khi Lưu Biểu nhậm chức làm Kinh Châu Mục, Uyển thành đang phát sinh chiến loạn, Lưu Bình đơn thương độc mã đương nhiên không bình định Uyển thành vì thế chọn Tương Dương. Lưu Biểu lấy Tương Dương làm cơ sở trong khoảng thời gian ngắn bình định Kinh Châu, do đó ngồi vững vị trí Kinh Châu Mục, gia nhập hàng ngũ chư hầu cuối đời Hán. Trải qua vài chục năm phát triển, Tương Dương từ tòa thành nhỏ không tên tuổi trở thành trung tâm văn hóa, kinh tế, chính trị phía nam Trường Giang.
Tường thành ngày xưa thấp bé tiêu điều đã tiêu biến khỏi dòng chảy lịch sử, hiện tại những nơi cách tường thành cũ khoảng vài dặm đều là tường thành cao cao đồ sộ đứng vững, bốn cửa thành nguy nga tráng lệ đứng sừng sững bốn phía tường thành Tương Dương, một đám binh sĩ thân mặc áo giáo tay cầm vũ khí đứng canh ngoài cửa thành. Ánh mắt bọn họ như điện, quét mắt nhìn người và xe cộ đi lại trên đường. Bên trong thành, từng dãy từng dãy phòng ốc sắp xếp chỉnh tề, trong đó có một tòa phủ đệ khí phái nhất xếp tại trung tâm thành.
Phủ Trấn Nam Tướng Quân, phủ đệ Kinh Châu Mục Lưu Biểu.
Lúc này, trong tòa đình tại hoa viên phía sau phủ Trấn Nam Tướng Quân có hai người đang chơi cờ. Người cầm cờ trắng là một ông lão râu tóc hoa râm, ông lão một thân áo bào trắng, bên hông đeo đai lưng thêu hoa văn rồng màu tím, mộc mặc mà không mất khí thế, trên người tự nhiên toát ra loại khí thế thượng giả, hơn nữa còn bao hàm khi thế đặc biệt chỉ người đọc sách mới có.