Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Không chỉ có Lưu Kỳ vội vàng chuẩn bị lễ vật, mà quan viên lớn nhỏ trong thành Tương Dương cũng vội vàng chuẩn bị lễ vật, trong vòng ba ngày này, Y Tịch tới chơi vài lần, bởi vì lần trước lan truyền tin đồn, y cho rằng không phải chuyện gì lớn nên không nói với Lưu Kỳ, chỉ là khi tới mang theo vài vị văn nhân thân thiết gồm có Vương Sán, Lý Khuê. . . Lưu Kỳ chợt nhớ tới Lý Khuê, Lý Khuê là người duy nhất ở Kinh Châu đứng ra phản đối Lưu Tông đầu hàng Tào Tháo, sau bị Thái Mạo sát hại, về phần mấy người khác, Lưu Kỳ chưa từng nghe nói đến. Nhưng Lưu Kỳ không bởi vậy mà lạnh nhạt với bọn họ, hắn vẫn khách khí chiêu đãi vì thế có không ít tiết lễ. Cũng để lại cho mấy người ấn tượng không tồi.

Sáng sớm ngày thứ tư, Lưu Kỳ dậy sớm, dưới sự trang điểm tỉ mỉ của Tình nhi và Uyển nhi, Lưu Kỳ mặc một thân cẩm bào màu vàng đeo dây lưng màu tím, tô điểm thêm sự oai hùng của Lưu Kỳ. Một cây châm búi tóc màu tím tùy ý áp trên đỉnh đầu, tạo lên sự tuấn dật thoát tục không gì tả được, ngay cả Uyển nhi, Tình nhi cũng không nhịn được hai mắt tỏa sáng. Bản thân Lưu Kỳ cũng hiểu rõ, cùng hai nàng cười đùa một hồi, rồi mới sánh bước với hai người Lưu Bàn, Lưu Tu ra khỏi cửa.

Lưu Bàn, Lưu Tu đương nhiên đã ăn mặc gọn gàng. Chỉ thấy sắc mặt Lưu Bàn sắc như đao, một thân trang phục có vẻ mạnh mẽ, khí thế hào hùng bức người. Lưu Tu một thân nho bào, toát lên vẻ nổi bật bất phàm.

- Chương Bá, tại sao lại là thúc tự mình đánh xe, việc này để cho người khác làm là được rồi, thúc đâu cần tự mình làm?

Lưu Kỳ nhìn ra ngoài cửa thấy Chương Bá đang chỉnh sửa xe ngựa, liền nói.

- Ha ha. . . Thiếu gia đến đây, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, người khác đánh xe ta không yên tâm, vì thế muốn tự mình đánh xe. Dù sao không mệt nhọc gì, ta cũng muốn hoạt động xương cốt nếu không lâu ngày sẽ mục nát.

Chương Bá cười nói.

Thấy Chương Bá cố chấp, Lưu Kỳ cũng không hỏi nữa, vì trong trí nhớ mỗi lần Lưu Kỳ xuất môn phần lớn đều là Chương Bá đánh xe, trừ phi Chương Bá có việc.

- Được rồi, thiếu gia lên xe đi.

Chương Bá sắp xếp xe ngựa xong xuôi, nói với Lưu Kỳ.

- Uhm.

Lưu Kỳ gật gật đầu nói với Chương Bá, rồi lên xe ngựa. Lưu Tu, Lưu Bàn thấy Lưu Kỳ lên xe cũng tự lên xe của mình, còn có một chiếc xe chuyên môn vận chuyển lễ vật đi ở phía sau.

Không gian bên trong xe ngựa rất lớn, có nước trà ngon, có vài cuốn sách, hiển nhiên là để Lưu Kỳ dùng trong khoảng thời gian nhàm chán.

Lưu Kỳ ra ngoài lần thứ hai, nào có tâm tình đọc sách thưởng thức trà, hắn xốc màn che lên, nhìn ra bên ngoài.

Người đi trên đường rất nhiều, hai bên ngã tử đường từng nhà từng nhà giăng đèn kết hoa, hiển nhiên dùng mừng thọ Lưu Biểu, nhưng không hề ảnh hưởng tới sự náo nhiệt ở ngã tư đường, dòng người vẫn không ngừng mua bán, thanh âm thét lớn làm nhộn nhịp cả con đường, xe ngựa hành tẩu trên ngã tư đường rộng rãi không chút tắc nghẽn. Bốn chiếc xe ngựa theo thứ tự mà đi, tự nhiên thu hút người qua đường dừng bước xem. Nhìn đám người náo nhiệt, trong đầu Lưu Kỳ vô tình hiện ra một câu nói:

- Bọn họ hoạt động náo nhiệt, còn ta cái gì cũng không có.

Nghĩ tới câu này Lưu Kỳ không khỏi có chút cụt hứng, cũng vô tâm xem chuyện bên ngoài. Nâng chén trà uống một hơi cạn sạch, điều chỉnh chút tâm tư, xe ngựa đã dừng lại.

- Thiếu gia, tới rồi.

Chương Bá đỗ xe ngựa ở ven đường nói. Khi Lưu Kỳ xuống xe Lưu Tu, Lưu Bàn đã đứng ở bên ngoài đợi. Ba người sánh bước tiến về phía phủ Châu Mục.

Hôm nay là ngày mừng thọ Lưu Biểu, quan viên lớn nhỏ thành Tương Dương đều đến chúc thọ, bởi vậy lượng người tương đối đông, xe ngựa ba người Lưu Kỳ vừa tới liền khiến người bên ngoài chú ý. Ngay lập tức có người tiến đến vấn an, Lưu Kỳ liền đáp lễ lại với từng người. Có một số người đứng nguyên tại chỗ lạnh nhạt thờ ở, Lưu Kỳ cũng không chủ động đi tìm phiền toái, mà trực tiếp đi vào trong phủ.

- Hắn chính là trưởng tử của Châu Mục đại nhân? Nhìn dáng vẻ thực sự tuấn tú lịch sự! Hai người phía sau là ai?

- Đó là tiểu như tử của Châu Mục đại nhân – Lưu Tu và cháu của ngài – Lưu Bàn.

- Châu Mục đại nhân không phải chán ghét vứt bỏ trưởng tử rồi sao? Vì sao hắn còn đến tặng lễ vật.

- Cho dù chán ghét vứt bỏ, nhưng hắn là thân nhân vẫn có thể đến tặng lễ.

- Xem ra hôm nay có trò hay để xem.

Lưu Kỳ vừa đi khỏi, mọi người lập tức bàn tán.

. . . . .

Lưu Kỳ vừa tiến vào phủ liền có người dẫn bọn họ đi vào, yến tiệc mừng thọ Lưu Biểu được tiến hành trong đại viện, trong viện được trải thảm rất dày. Đã có nhiều người tới rồi.