Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Vãn bối sớm muốn tận mắt chứng kiến thần uy của Phi Hổ Quân, đến lúc đó mong lão tướng quân giúp đỡ để toại ý nguyện.
Vương Uy cười nói:
- Đại công tử quá khen.
Vương Uy không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lưu Kỳ. Lưu Kỳ cũng không giận, Vương Uy là người thân tín của Lưu Biểu, nếu Vương Uy đồng ý với hắn mới là lạ.
Lưu Kỳ hành lễ với Khoái Việt bên cạnh nói:
- Bái kiến tiên sinh. Mấy ngày không gặp, phong thái của tiên sinh vẫn như trước.
Khoái Việt cũng hành lễ nói:
- Bái kiến đại công tử, mấy ngày không gặp, công tử đã thay đổi quá nhiều.
Lời này nói rõ Lưu Kỳ hiện tại và Lưu Kỳ trước kia là hai người hoàn toàn khác nhau, rõ ràng ám chỉ Lưu Kỳ trong hai ngày này đã biểu hiện rõ ràng muốn tham dự tranh đoạt ngôi vị.
Lưu Kỳ sao không nghe ra ý tứ trong lời nói của Khoái Việt, cười nói:
- Vậy thì có gì thay đổi, chỉ là bị ép buộc mà thôi.
Âm thầm chỉ ra tình cảnh không ổn của bản thân, gián tiếp trả lời câu hỏi của Khoái Việt.
Khoái Việt cũng chỉ biết thở dài đối với tình cảnh của Lưu Kỳ:
- Đại công tử tự giải quyết cho tốt.
Nói xong nhắm mắt trầm tư.
Lưu Kỳ cung kính nói:
- Tạ ơn tiên sinh nhắc nhở, Kỳ đương nhiên sẽ chú ý.
Lời này chính là Khoái Việt nhắc nhở hắn nói hắn hiện tại còn chưa đủ thực lực tranh chấp với Thái Mạo. Đây không cần bàn cãi chính là tin tức tốt đối với Lưu Kỳ.
Lúc sau Lưu Kỳ chào hỏi Bàng Qúy, không đợi hắn chào hỏi những người khác, chợt nghe thấy tiếng hừ lạnh.
Lưu Kỳ nhìn theo thanh âm hừ lạnh, không phải ai khác chính là Biệt Giá Lưu Tiên, là người ủng hộ Lưu Tông, Lưu Kỳ không thể không trả khẩu thủ ( đấu khẩu, chửi văn), dựa theo thói quen trả khẩu thủ, ngươi đã khiêu khích ta trước, vậy đừng trách ta không khách khí, trầm giongjnois:
- Hẳn là Lưu Biệt Giá cảm thấy không khỏe, ta nghe nói Lưu Biệt Giá mấy ngày hôm trước bị bệnh, có phải hôm nay vẫn chưa khỏe? Biệt Giá nên chú ý thân thể, hiện tại tuy không phải mùa đông khắc nghiệt, nhưng thời tiết cũng không ổn. Để bệnh tình nặng hơn sẽ không tốt.
- Ngươi, ngươi. . .
Lưu Tiên không ngữ khí của Lưu Kỳ tuy ôn hòa mà sắc bén như vậy, khuôn mặt Lưu Tiên đỏ bừng bừng dùng tay chỉ về phía Lưu Kỳ không nói thành lời.
Lưu Kỳ không vì thế mà bỏ qua cho y, hắn muốn mượn người ngày để lập uy, đẻ những người khác phải suy nghĩ cẩn thận xem có khả năng gánh chịu hậu quả hay không? Suy nghĩ có nên đối địch với hắn hay không?
Sắc mặt Lưu Kỳ toát lên vẻ lo lắng nhìn Lưu Tiên nói:
- Aizzz! Xem ra bệnh tình của Biệt Giá không nhẹ. Nhìn sắc mặt Biệt Giá bị bệnh đỏ bừng, Biệt Giá nên đi về nghỉ ngơi đi. Yên tâm, phụ thân khoan dung độ lượng chắc là không so đo với Biệt Giá, dù sao mạng người quan trọng, nếu Biệt Giá xảy ra chuyện, sẽ khiến rất nhiều người đau lòng.
Lưu Kỳ vừa nói vừa biểu hiện vẻ mặt lo lắng, người không rõ chuyện thoạt nhìn thực sự tưởng hắn thương xot thay Lưu Tiên.
- Không nhọc đại công tử quan tâm, hạ quan không việc gì.
Lưu Tiên dù sao cũng là gã cáo già trên quan trường, không lâu sau liền biết Lưu Kỳ khích tướng mình, y khẽ điều chỉnh khôi phục lại tinh thần, sắc mặt vừa nãy đỏ bừng lúc này đã khôi phục bình thường.
- Ủa, hóa ra Biệt Giá không bệnh, xem ra là kỳ nghĩ nghiều, nhưng Biệt Giá là người khoan hồng độ lượng chắc không so đo với ta. Dù sao ta cũng phải giải thích với Biệt Giá.
Lưu Kỳ nói xong liếc liếc mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy người xung quanh đều chú ý vè phía bên này, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia độ cong, cũng không chờ Lưu Tiên nói liền lớn tiếng nói:
- Ngày hôm qua là lỗi thuộc về thị vệ của ta, không nên gặp ngài ở Di Hồng Vịn. Lại càng không nên tranh đoạt Yêu Nhiên tiểu thư với ngài, Biệt Giá đừng trách, đó là thị vệ của ta không biết Biệt Giá, nếu biết cho dù y có mười lá gan y cũng không dám tranh đoạt với Biệt Giá nha.
Thanh âm Lưu Kỳ càng nói càng lớn, sau cùng ngay cả thị vệ ngoài cửa đều phải quay đầu nhìn vào bên trong.
- Ngươi, ngươi. . .
Lưu Tin chỉ tay vào mặt Lưu Kỳ không nói nên lời, khuôn mặt vừa mới khôi phục lại lại đỏ bừng. Nghĩ đến Lưu Tiên y trong rừng sĩ tử Kinh Tương uy vong không hề thua kém Y Tịch, từ khi nào phải chịu vũ nhục như vậy, chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của y toi rồi.
Càng nghĩ càng giận, cuối cùng xịt xịt xì ra một búng máu tươi, hai mắt nhắm chặt lâm vào hôn mê.
Lưu Tiên đột nhien té xỉu nhất thời mọi người trong đại sảnh luống cuống tay chân, Lưu Kỳ nhìn Lưu Tiên té xỉu lòng phẫn nộ bỗng tăng lên, vì thế sai thị vệ đuổi Lưu Tiên về phủ.