Thánh Thù

Chương 15. Lật tẩy

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ngươi đi bắt đồng đội của mình, đánh đập, sỉ nhục, tra tấn hắn, dùng hắn để uy hiếp chính mình.

Đừng hỏi vì sao Phương Hứa lại muốn ông ta làm vậy, hỏi tức là cầu tiến thủ.

Giờ Trương Vọng Tùng đang nằm dưới chân Phương Hứa, người của Trương Vọng Tùng dù muốn động thủ cũng không dám.

Thấy ông ta  không dám, Phương Hứa lại có chút thất vọng.

Nên thiếu niên tốt lại nghĩ ra một cách cho bọn chúng.

Cậu nhìn Cao Cảnh Kỳ: "Xem ra ông là kẻ đứng thứ hai của thế lực hắc ám, giờ kẻ đứng đầu bị ta bắt rồi nên ông có chút không biết làm sao."

Cậu thở dài: "Ngu ngốc, giết chúng ta, rồi giết luôn Trương Vọng Tùng, chẳng phải ông sẽ là kẻ đứng đầu sao?"

Thiếu niên nghe được hai tiếng "mẹ kiếp".

Một là của Cự Thiếu Thương, một là của Trương Vọng Tùng.

Phương Hứa vẫn đang từng bước dụ dỗ: "Ông xem, dù sao cũng định đổ tội cho dân chúng, nói là dân nổi loạn giết Khâm sai, Khâm sai còn có thể chết, Tri phủ thì sao lại không thể?"

Có thể thấy, Cao Cảnh Kỳ gần như đã bị thuyết phục.

Phương Hứa lại thêm một chút sức.

"Cao Phủ thừa, kẻ chống lưng cho Trương Vọng Tùng thì không thể chống lưng cho ông sao?"

Phương Hứa nói: “Trương Vọng Tùng mà bị chúng ta định tội, chẳng phải đại nhân vật kia cũng nhúng chàm sao? Đại nhân vật có cho phép mình bẩn không?”

Cao Cảnh Kỳ giật mình đứng phắt dậy, không phải ông ta ngốc, mà vì những lời Phương Hứa nói quá đúng lý.

Lại Bộ Thị Lang sẽ không cho phép môn sinh của mình trở thành tội nhân, nhưng có thể chết.

Quan trọng nhất là… Cao Cảnh Kỳ không muốn chết theo Trương Vọng Tùng.

Phản kháng, gánh tội lớn giết Khâm sai ở Trác Quận, triều đình có thể xử tử ông ta, cũng có thể không.

Nhưng nếu không phản kháng, chắc chắn chết.

Thấy Cao Cảnh Kỳ thực sự bị Phương Hứa thuyết phục, Trương Vọng Tùng cuống lên.

“Cao Phủ thừa! Đừng để hắn ly gián.”

Bị Phương Hứa đè nghiến xuống đất, ông ta không vùng dậy nổi, nhưng giọng thì vẫn gào được.

“Ngươi thật sự dám giết Khâm sai, không sợ hắn còn quân bài tẩy à? Khâm sai sao có thể chỉ có hai người đến Trác Quận!”

Hai câu này như tiếng chuông cảnh tỉnh, dập tắt ý định của Cao Cảnh Kỳ.

“Chán thật.”

Thấy Cao Cảnh Kỳ chùn bước, Phương Hứa bỗng thấy mất hứng.

Cậu hỏi Trương Vọng Tùng: “Bây giờ đến lúc bàn điều kiện rồi chứ?”

Trương Vọng Tùng: "Ân sư của ta ở triều đình có rất nhiều mối quan hệ, ngươi còn trẻ, dù sau này có đi đường nào thì cũng sẽ thông suốt thôi."

Phương Hứa: "Lời này không lay chuyển được ta đâu."

Trương Vọng Tùng ngập ngừng một lát rồi nói: "Trong nhà ta có tích lũy được chút của cải riêng, nguồn gốc rõ ràng, có thể tặng cho ngươi."

Phương Hứa mắt sáng lên: "Có bao nhiêu?"

Trương Vọng Tùng nghe vậy, trong lòng dấy lên vài phần hy vọng.

"Vài vạn lượng thì vẫn có."

"Đệt!"

Phương Hứa đạp mạnh một cái: “Đại ca ta làm Huyện lệnh, mỗi năm bổng lộc chưa đến sáu mươi lượng, ông là Tri phủ, nhiều nhất một năm hơn một trăm lượng, mẹ nó ông lấy đâu ra mấy vạn lượng!"

Cậu rút dây lưng của Trương Vọng Tùng ra, quất túi bụi vào mặt.

Đánh xong còn nói thêm một câu: "Mọi người đều thấy rồi đấy, chính miệng ông ta nói, tham quan! Đáng đánh!"

Cự Thiếu Thương thấy cảnh này, trong lòng chỉ có một ý nghĩ.

Thằng nhãi này thâm hiểm vãi.

Để cậu vào Luân Ngục Tư, hình như cũng không hẳn là chuyện tốt...

Tên này làm việc căn bản không nghĩ đến đường lui, thậm chí còn không chừa đường sống.

Quá lỗ mãng.

Nhưng ngay lúc này, Cự Thiếu Thương lại nhớ tới câu nói của Tư Tọa đại nhân.

Màu xanh của trời không phải màu xanh thông thường, mà là máu của tuổi trẻ.

Làm việc mà cứ nghĩ đến chuyện chừa đường lui... vậy thì Luân Ngục Tư khác gì những nha môn già nua, hỗn độn khác?

Hắn đang suy nghĩ thì Phương Hứa vẫn đang đánh người.

Đánh mệt rồi, Thôi Chiêu Chính mà Phương Hứa phái đến đại lao cũng dẫn người trở về.

Dẫn về rất nhiều người, đều là người nhà của những kẻ liên quan đến vụ án.

Thôi Chiêu Chính vội vàng chạy tới: "Khâm sai, may mà ngài bảo hạ quan đi, người khác thật sự chưa chắc đã tìm được!"

Gã ta tranh công: "Người đều bị giam ở khu nữ lao cả, lại còn là phòng tối. Nếu không phải hạ quan quen thuộc khu nữ lao, thật sự đã bị chúng giấu kỹ rồi."

Phương Hứa hỏi: "Ông quen thuộc khu nữ lao lắm à?"

Thôi Chiêu Chính đáp: "Công vụ thôi, đều là công vụ cả..."

Thôi Chiêu Chính nói, hơn một tháng trước, nhân vật số ba của Trác Quận, Điển Ngục Lý đại nhân quản lý nhà ngục bất ngờ qua đời.

Sau đó Trương Vọng Tùng liền hạ lệnh không ai được phép nhúng tay vào chuyện nhà ngục.

Phương Hứa hỏi gã ta: "Đã tìm được danh sách tù nhân của nhà ngục chưa?"

Thôi Chiêu Chính lấy danh sách từ trong ngực ra, hai tay dâng cho Phương Hứa.

"Vừa thấy hạ quan đến, người của ngục giam còn định hủy danh sách, lão tử... Khụ, hạ quan mắt nhanh tay lẹ, giữa đao kiếm đã đoạt lại được."

Gã ta còn muốn khoe khoang sự dũng cảm của mình, xắn tay áo lên: "Khâm sai xem này, hạ quan trong lúc giao chiến cũng..."

Đến một vết xước cũng không có, da dẻ thì được chăm sóc rất kỹ.

Thôi Chiêu Chính vênh váo: "Trong lúc giao chiến, hạ quan không những gan dạ không sợ chết, mà võ nghệ cũng không tệ."

Vừa nói, Thôi Chiêu Chính thấy Trương Vọng Tùng đang trừng mình.

Thôi Chiêu Chính vội mếu máo: "Tri phủ đại nhân, hạ quan cũng bị ép mà thôi."

Phương Hứa đưa lại danh sách cho Thôi Chiêu Chính: "Chọn vài người dân cùng ông đối chiếu số lượng tù nhân trong ngục, xem có thiếu ai không."

Thôi Chiêu Chính đáp: "Tuân lệnh! Hạ quan đi làm ngay."

Phương Hứa quay sang Trương Vọng Tùng: "Nếu tra ra, số tù nhân trong ngục vừa hay thiếu mất hai mươi ba người, khớp với số ta đã giết ở Thanh Sơn, vậy thì ông xong đời rồi. Dù ông có chuẩn bị, cùng lắm thì ta vu oan cho ông."

Trương Vọng Tùng không đáp lời, không biết lúc này đang nghĩ gì.

Chỉ lát sau, mấy người áo đen từ xa lao đến, tốc độ cực nhanh.

Đến gần Cự Thiếu Thương, bọn chúng khẽ nói vài câu, Cự Thiếu Thương phất tay, mấy người kia lại nhanh chóng rời đi.

"Đại sự rồi."

Mặt Cự Thiếu Thương trở nên u ám: "Trong Doanh trại Võ Tốt phát hiện hơn năm mươi xác thiếu nữ, bị mổ bụng moi gan, nội tạng đều bị đào mất."

Hán tử thô kệch ánh mắt sắc như dao, hắn không nhìn Trương Vọng Tùng mà nhìn Võ Tốt Hiệu úy Tất Tẫn Trung.

"Ta chỉ nghĩ ngươi bất tài."

Mặt Tất Tẫn Trung trắng bệch, từng bước lùi lại.