Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Cự Thiếu Thương bị nghẹn họng, hắn cũng không phải loại người thích động tay động chân.
Thế là nghiến răng nghiến lợi: "Nói cho ông đây biết giá 'bao sảng' là bao nhiêu!"
Phương Hứa quay người lại, mặt mày tươi tỉnh hẳn lên: "Bao lâu? Một ngày, năm đồng tiền lớn."
Sau khi ném năm đồng tiền lớn cho Phương Hứa, khí thế của Cự Thiếu Thương cũng tăng lên đôi chút: "Tên!"
Phương Hứa bỏ năm đồng tiền lớn vào túi, vẫn vỗ nhẹ ba cái.
"Phương Hứa."
Thằng nhãi này cầm tiền vào thì quả nhiên sảng khoái hơn hẳn.
Nhưng nghĩ đến việc thuê người dẫn đường chỉ tốn hai đồng, hỏi cái tên rách mà tốn tận năm đồng, Cự Thiếu Thương rõ ràng không hề thấy "sảng" chút nào.
"Thái độ 'bao sảng' của ngươi đấy à?"
Cự Thiếu Thương: "Ngươi nói rõ ràng cho ta!"
Thái độ trả lời của thằng nhãi này, chắc là bảy đồng tiền đã "bao sảng" nó rồi.
"Phương trong 'Thủy quang liễm diễm tình phương hảo' (1), Hứa trong 'Vấn cừ na đắc thanh như hứa' (2)."
(Giải thích: 1. Ánh nước long lanh sóng gợn, trời tạnh ráo thì thật đẹp.
2. Hỏi con ngòi ấy làm sao mà lại được trong sạch như thế.Hết giải thích.)
Một lúc sau, thấy Cự Thiếu Thương không nói gì, Phương Hứa quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy gã đại hán ngửa mặt lên trời, mặc cho mưa rơi táp vào mặt.
Đại hán lẩm bẩm: "Ngươi là người trong thôn hay ta là người trong thôn? Nếu ta nói ta không hiểu, ngươi sẽ khinh ta, hay là khinh Thù Đô?"
Phương Hứa bước đến trước ngựa của đại hán, trông như muốn an ủi.
Cự Thiếu Thương vừa định bảo ngươi bớt nói lại, ta không muốn nghe.
Phương Hứa mò mẫm lấy ra một đồng tiền lớn đưa tới: "Trả ngươi một đồng."
Cự Thiếu Thương: "Vì cái đéo gì?"
Phương Hứa: "Vừa nãy cần bảy đồng ta mới sảng khoái được một tí, giờ sáu đồng là đủ rồi."
Cự Thiếu Thương: "Cút xéo!"
Phương Hứa đúng là nghe lời, lùi lại hai bước, giơ đồng tiền lớn lên hỏi: "Vậy ngươi còn cần không?"
"Không cần! Ta không cần!"
Cự Thiếu Thương tức muốn hộc máu: "Mày tránh xa ta ra! Ngoan ngoãn ở đằng trước dẫn đường cho ta!"
Phương Hứa ừ một tiếng, tiếp tục dẫn đường.
Đi một đoạn rồi quay đầu lại, thái độ cậu chân thành: "Ta không có xem thường Thù Đô."
Cự Thiếu Thương: "Thế đ.m nó là khinh ta đấy! Ngươi đừng gọi Phương Hứa, phải gọi là Bao Bất Sảng!"
…
Nhiều ngày trước, trên Thanh Sơn xuất hiện một đám tặc.
Không biết từ đâu tới, vô cùng hung tàn, chúng không trêu chọc thương đội, không chặn đường nhà giàu, chỉ nhằm vào dân lành mà giết.
Đặc biệt là những cô gái trẻ, sau khi bị bắt đi đều bặt vô âm tín.
Thiếu niên vô cùng quen thuộc đường đi, chẳng mấy chốc đã dẫn Cự Thiếu Thương đến chân núi.
Cự Thiếu Thương ngước mắt nhìn con đường núi gập ghềnh, cưỡi ngựa thì không thể lên được.
"Nhóc con, trông ngựa cho ta."
Hắn hỏi: "Trông ngựa thì bao nhiêu tiền?"
Phương Hứa lắc đầu: "Năm đồng tiền lớn một ngày, trông ngựa không tính thêm phí."
Cự Thiếu Thương cười ha ha: "Mồm mép đáng ghét thật, nhưng ngươi làm việc chắc chắn, dẫn đường không đi sai một bước, ít nhất là cầm tiền còn biết giữ chữ tín."
Phương Hứa nói: "Trên Thanh Sơn có thổ phỉ."
Cự Thiếu Thương: "Nếu không thì ông đây đến đây làm gì?"
Hắn chỉnh trang lại trang bị trên người, bước lên núi.
Phương Hứa ở sau lưng nói: "Thổ phỉ không ít đâu, lại còn hung dữ nữa, ngươi chỉ đi ngang qua thôi mà, việc gì phải mạo hiểm?"
Cự Thiếu Thương ngoái đầu: "Ta không đi ngang qua, căn bản đéo đi ngang qua, nhưng đã nghe nói Thanh Sơn có phỉ thì dù phải vòng đường ta cũng đến."
Hắn vỗ nhẹ ngực, bộ Cẩm y Vân Ẩn kia dưới bóng mây dường như cũng lấp lánh ánh sáng.
"Bộ đồ này đã mặc lên người rồi thì phải làm việc nên làm thôi."
Đường đá Thanh Sơn hẹp, Cự Thiếu Thương bước đi thong dong: "Nếu ta bất hạnh không xuống núi được, giúp ta đưa con ngựa này đến Thù Đô, tìm chỗ nào có cây đào lớn ấy, tiền công đưa ngựa bọn họ sẽ trả cho ngươi."
Phương Hứa lớn giọng: "Huyện nha ở đây không có bản lĩnh dẹp phỉ, báo lên châu phủ bao nhiêu lần cũng có ai thèm quan tâm đâu, ngươi còn nói trên đường có việc gấp phải đi làm, lỡ vì chuyện bao đồng mà mất mạng thì sao?"
Cự Thiếu Thương: "Thì mất mạng."
Hắn quay đầu nhìn Phương Hứa: "Lo chuyện của dân, đéo mẹ nó không phải là chuyện rỗi hơi."
Hắn nói: "Đừng có khuyên ta!"
Phương Hứa nhún vai: "Ta có khuyên ngươi đâu, ngươi cứ đi đi, con ngựa này... bán được bao nhiêu tiền?"
Cự Thiếu Thương: "Ừ?!"
Trời hửng sáng, những tia nắng đầu tiên xé toạc màn mây, rọi xuống đỉnh núi.
Bộ Cẩm y Vân Ẩn kia quả nhiên lấp lánh rực rỡ.
Phương Hứa ngước mắt, lẩm bẩm: "Quan ở Thù Đô, khác biệt vậy sao?"
Cự Thiếu Thương đi bộ lên núi, càng đi càng thấy nhẹ nhàng. Bọn sơn phỉ này không hề phòng bị, chắc chỉ là lũ ô hợp.
Đến sơn môn, thấy cửa mở toang, cũng không có ai canh gác.
Cự Thiếu Thương càng thấy kỳ lạ.
Vào đến đại sảnh, hắn thấy xác chết đầy đất, nằm ngổn ngang, tất cả đều bị giết chỉ bằng một chiêu.
Hắn ngồi xổm xuống xem xét, mày càng nhíu chặt hơn.
Bọn sơn phỉ hung hãn này đều bị một thứ vũ khí nào đó đâm xuyên thái dương, chỉ để lại một cái lỗ tròn.
Đếm đi đếm lại, có đến hai mươi ba người bị giết.
Hắn lại cẩn thận tìm kiếm, phát hiện đám cướp này đã bị vét sạch, đến một đồng xu cũng không còn.
"Hắc ăn hắc?"
Cự Thiếu Thương lẩm bẩm.
Không hiểu ra sao, hắn lại nghĩ đến Phương Hứa.
Dưới chân núi, Phương Hứa nhìn con chiến mã, mắt đầy vẻ thích thú: "Tốt thật."
Chiến mã khịt mũi, dường như có chút coi thường thiếu niên này.
Ánh mắt Phương Hứa chợt trở nên nghiêm nghị, chiến mã run lên, dù đã quen chinh chiến sa trường, lại sợ hãi đến mức khuỵu gối, như nghênh đón quân vương, chờ đợi thiếu niên cưỡi lên.
"Ngoan… Con trước không ngoan còn to hơn ngươi một chút, hung hơn một chút, lại còn không cho ta cưỡi."
Phương Hứa khẽ vuốt ve lớp da bóng như gấm của con chiến mã, ánh mắt nó lộ vẻ vừa mừng vừa sợ.
Cậu không cưỡi ngựa, đó không phải ngựa của cậu.
Chỉ là nghĩ đến thứ trên núi không cho cưỡi kia, cậu nhịn không được cười.
Ngồi xuống bên cạnh chiến mã, thu chiếc dù lại, nhìn màu nâu xám đậm nơi đầu dù, ánh mắt thiếu niên hơi xao động.
Cự Thiếu Thương tìm đến hậu viện của bọn thổ phỉ, vừa vòng qua thì giật mình kinh hãi.
Trong sân lại nằm sấp một con hổ lớn vằn vện.
Hắn vô thức rút đao, nhưng con hổ kia vẫn không nhúc nhích.
Nhìn gần, hắn thấy trên thái dương con hổ kia cũng có một lỗ thủng.