Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trương Quân Trắc cũng giống như Thôi Chiêu Chính, hai vai và mắt cá chân đều bị xiềng xích xuyên qua.
Phương Hứa nhìn y qua song sắt, Cự Thiếu Thương hỏi cậu có vào không, Phương Hứa lắc đầu.
Cậu liếc nhìn Cao Lâm: "Thôi Chiêu Chính điểm danh muốn gặp ta, Trương Quân Trắc có điểm danh muốn gặp ta không?"
Cao Lâm gật đầu: "Cũng nói vậy."
Phương Hứa: "Vậy có người ngoài Luân Ngục Tư tiếp xúc với hai người bọn họ không?"
Cao Lâm cẩn thận nhớ lại rồi lắc đầu: "Không có."
Phương Hứa im lặng một lát rồi nói: "Ta sẽ không tiếp cận Trương Quân Trắc nữa, các ngươi phải nhìn chằm chằm vào Thôi Chiêu Chính."
Cự Thiếu Thương: "Ngươi đang nghi ngờ gì?"
Phương Hứa giơ ngón tay chỉ vào chóp mũi: "Nghi ngờ ta."
Cả Cự Thiếu Thương và Cao Lâm đều nghi hoặc, nhìn Phương Hứa như nhìn thằng ngốc.
"Sau khi gặp Thôi Chiêu Chính, ta nghĩ rằng nếu không phải ta còn có tác dụng, bọn họ đâu cần thiết phải gặp ta như vậy. Nếu hai người bọn họ trốn thoát hoặc chết, vậy ta là người đáng ngờ nhất."
Cao Lâm: "Địa Lao của Luân Ngục Tư, đừng nói là người, dù có thượng cổ thần thú thật sự cũng không thể thoát ra."
Hắn ta nhìn Trương Quân Trắc bị khóa chặt: "Bọn chúng muốn chết cũng không xong."
Phương Hứa hiểu sự tự tin của Cao Lâm.
Độ dày và độ cứng của mặt đất, dù thần thú có thật cũng không thể đào thủng.
Xiềng xích cũng không phải sắt thường, không có thần binh lợi khí thì không thể chặt đứt.
Nhưng Phương Hứa vẫn nghi ngờ, hai người kia hoặc sẽ trốn thoát, hoặc sẽ chết.
"Ta muốn thỉnh Tử Tuần đến trấn giữ địa lao."
Phương Hứa nói: "Ngoài ra, đêm nay hãy trói ta lại, các ngươi phải trông chừng ta cẩn thận."
Cự Thiếu Thương: "Ngươi rốt cuộc đang nghi ngờ điều gì?"
Phương Hứa vẫn lắc đầu: "Ta không biết, nhưng đêm nay thật sự có thể xảy ra chuyện."
Cự Thiếu Thương: "Ta đi thỉnh Tư Tọa."
Cao Lâm: "Hắn làm loạn ngươi cũng làm loạn theo?"
Cự Thiếu Thương: "Ta tin người của mình."
Nói xong, nhanh chóng rời đi.
Phương Hứa nhìn Cao Lâm: "Tường và cửa ngục ở đây có chắc chắn không?"
Cao Lâm: "Tử Tuần lục phẩm cũng không phá nổi."
Phương Hứa: "Vậy thì cứ giam ta ở đây, nhưng ta không tin ngươi, hãy để toàn bộ thành viên Tiểu đội Cự Dã giám sát ta."
...
Phương Hứa rời khỏi phòng giam không lâu sau, Thôi Chiêu Chính mở bàn tay ra.
Trong lòng bàn tay gã ta có thêm vài sợi tóc.
Trông chúng chỉ là vài sợi tóc bình thường, nhưng ánh mắt Thôi Chiêu Chính lại ánh lên niềm vui chưa từng có.
Khi gã ta mở tay ra, mấy sợi tóc kia tự động động đậy.
Chúng như thể còn sống, ngoằn ngoèo như rắn, bò đi với tốc độ nhanh chóng, chui vào tóc Thôi Chiêu Chính trong nháy mắt.
Nằm trên mặt đất, Thôi Chiêu Chính nở một nụ cười.
Nhưng rất nhanh, động tĩnh bên ngoài khiến gã ta cảnh giác.
Tiếng bước chân quá nhiều và quá nặng nề.
Gã ta không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.
Nhưng bên ngoài lại nhanh chóng im lặng trở lại, gã ta không nhìn thấy gì, chờ đợi rất lâu vẫn không có động tĩnh, trái tim treo lơ lửng cũng thả lỏng phần nào.
Nửa đêm.
Trong một phòng giam cách phòng giam của Thôi Chiêu Chính khoảng hai mươi trượng, Phương Hứa khoanh chân ngồi trên mặt đất.
Cậu cũng bị xiềng xích trói chặt, cổ tay và mắt cá chân đều bị giam cầm.
Tiểu Lâm Lang lo lắng hỏi: "Ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy?"
Phương Hứa nói: "Trước đừng lo cho ta. Lát nữa nếu bên ngoài có chuyện, mọi người cứ ở yên trong Đại Lao này, đừng ra ngoài. Ta hỏi rồi, Đại Lao này lục phẩm Tử Tuần cũng không phá được."
Mộc Hồng Yêu hỏi: "Ngươi nghi ngờ Thôi Chiêu Chính có thể vượt ngục?"
Phương Hứa đáp: "Không biết, nhưng phải tránh. Nếu vì ta gặp gã ta mà gã ta vượt ngục, ta khó thoát khỏi trách nhiệm. Chi bằng ta tự giam mình lại, mọi người ở đây, Đại Lao cũng là tấm chắn, mọi người an toàn là tốt nhất."
Lan Lăng Khí và Trọng Ngô đứng ở cửa Đại Lao, mắt không rời bên ngoài: "Sao có thể có chuyện được?"
Ngoài hành lang, hàng trăm Ngục Vệ nghiêm chỉnh chờ lệnh.
Tử Tuần không có mặt, nhưng ba vị Kim Tuần đều đã xuống.
Phương Hứa nói: "Ta thật sự không biết, cũng không nghĩ ra. Ta chỉ có thể nhắc nhở mọi người thôi."
Cậu nhắm mắt: "Thôi Chiêu Chính chỉ muốn ta đến gần gã? Chỉ cần bước vào phòng giam đó là được?"
Ngay lúc cậu lẩm bẩm, phòng giam của Thôi Chiêu Chính thật sự xảy ra chuyện.
Tám sợi tóc từ tóc của Thôi Chiêu Chính tự bò ra, nhanh chóng tách ra, hai sợi quấn lấy một mắt xích.
Tóc đen trong nháy mắt biến thành tơ đỏ, tựa như lửa thật, chẳng mấy chốc đã làm đứt xiềng xích được làm từ vật liệu đặc biệt!
Ngay sau đó, bốn sợi tóc đâm xuyên qua da thịt Thôi Chiêu Chính, chui vào tứ chi, gã ta lập tức đứng thẳng dậy.
Trong khoảnh khắc, khí tràng của Thôi Chiêu Chính trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Gã ta giơ tay chỉ về phía trước, bốn sợi tóc trôi nổi bên cạnh bay ra.
Chỉ trong chớp mắt, khóa cửa đã bị cắt đứt.
Thôi Chiêu Chính đẩy mạnh cửa sắt, cười lớn: "Luân Ngục Tư thì sao chứ?!"
Vừa bước ra khỏi cửa, hàng trăm cây cung đã nhắm ngay vào gã ta.
"Đều phải chết!"
Thôi Chiêu Chính vừa nhấc tay, bốn sợi tóc đột ngột bay ra, quá nhỏ, quá mảnh, căn bản không ai để ý.
Mọi người chỉ thấy gã ta giơ tay, đều đang chờ đợi một uy thế kinh người nào đó xuất hiện.
Nhưng không có kình khí cuồng bạo nào cả, khung cảnh nhất thời im lặng.
Giây tiếp theo, một Ngục Vệ đột nhiên phun máu, máu từ trong miệng trào ra từng dòng.
Sợi tóc chui vào cổ một Ngục Vệ khác, chỉ vừa cảm thấy ngứa thì nó đã chui vào.
Sợi tóc quấn quanh cổ rồi thắt nút, bên ngoài không hề có vết thương, nhưng bên trong cổ, khí quản và mạch máu đều đứt lìa.
Nhìn Ngục Vệ ngã xuống từng người một, mà không biết Thôi Chiêu Chính đã ra tay bằng cách nào.
Ba Kim Tuần nhìn nhau một cái rồi hạ lệnh: "Động thủ!"
Hàng trăm mũi nỏ bắn ra.
Thôi Chiêu Chính căn bản không né tránh: "Có thể làm gì được ta?"
Gã ta đã thấy trước chuyện sắp xảy ra, những sợi tóc sẽ bay ra, đánh tan tất cả nỏ tiễn trên không trung.
Sau đó, chúng sẽ giết những Ngục Vệ kia, thậm chí là ba Kim Tuần này.
Nhưng không.
Bảy sợi tóc đột nhiên rời khỏi cơ thể gã ta.
Hàng trăm mũi tên đều trúng đích, Thôi Chiêu Chính ngã xuống với vẻ mặt không thể tin được.
Chết rồi.
Ba Kim Tuần thận trọng tiến lên kiểm tra, rồi nhìn nhau.
"Gã... Đây là làm cái quái gì vậy?"
Không ai để ý rằng, những sợi tóc từ khe cửa sắt, chui vào phòng giam của Trương Quân Trắc.
...
...
[(Hét Lớn): Ủng hộ đi các bác!]