Thánh Thù

Chương 68. Có Thứ Gì Đó

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Diệp Minh Mâu không nói gì nhiều, nàng chậm rãi bước đến, dừng lại cách Thôi Chiêu Chính khoảng nửa trượng.

Đầu ngón tay cái, ngón trỏ và ngón giữa của hai tay đối nhau, bốn ngón còn lại cong lại.

Như vậy, giữa hai tay tạo thành một khoảng trống hình giọt nước.

Thủ ấn này hướng thẳng vào trán Thôi Chiêu Chính.

Nàng khẽ nói: "Chuyển Linh."

Không khí dường như rung động trong khoảnh khắc, ngay sau đó đầu Thôi Chiêu Chính đột ngột ngẩng lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, mắt Phương Hứa trợn tròn.

Vì cậu phát hiện ánh mắt Thôi Chiêu Chính dường như đã biến thành ánh mắt của cô gái kia.

Không phải mắt thật sự bị đổi, mà là ánh mắt!

Thân thể cô gái bất động, như biến thành tượng gỗ.

Phương Hứa tò mò muốn tiến lại gần xem, cô gái đột nhiên lên tiếng.

"Đừng chạm vào người ta, ta đang ở trong người gã, chuyện này tuyệt đối không được nói với ai."

Nhưng thân thể nàng không động, miệng cũng không mở!

Thanh âm này vang vọng trong đầu Phương Hứa.

Thế giới quan của thiếu niên, một lần nữa bị đảo lộn.

...

Đợi Phương Hứa hoàn hồn lại, câu thấy mắt Thôi Chiêu Chính trợn ngược, trông như đang chịu tra tấn.

Con ngươi gã đảo liên hồi, nhanh đến mức như thể bị vuốt mèo quạt cho cả trăm phát trong một giây.

Phương Hứa thậm chí còn không dám thở mạnh, nín thở tập trung nhìn.

Khoảng nửa khắc sau, mắt Thôi Chiêu Chính ngừng đảo, người khẽ giật.

Ngay sau đó, Diệp Minh Mâu cử động, nàng quay sang Phương Hứa: "Cảm ơn ngươi."

Rồi bước ra khỏi phòng.

Phương Hứa vội theo sau, cậu nóng lòng muốn biết chuyện gì vừa xảy ra.

Vừa ra khỏi cửa, mọi người đều nhìn, ánh mắt ai nấy còn chưa hết kinh ngạc.

Họ không biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng, họ kinh ngạc vì Diệp Minh Mâu vô cớ tin tưởng Phương Hứa.

Tại sao Phương Hứa lại đặc biệt đến vậy?

Lẽ nào thật sự như lời đồn... Phương Hứa là con riêng của Tư Tọa?

Diệp Minh Mâu không ngăn Phương Hứa đi theo, nhưng nàng cũng không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cậu.

Đi thang máy lên thẳng tầng mười tám, đến khi gặp Uất Lũy, nàng mới mở lời.

"Tóc."

Diệp Minh Mâu nói với Uất Lũy: "Tám sợi tóc, hẳn là từ trên người Phương Hứa mang vào địa lao."

Nàng kể lại sự việc, Uất Lũy không có phản ứng gì, Phương Hứa nghe mà càng thêm kinh ngạc.

Uất Lũy vừa nghe vừa đi đến giá sách, cẩn thận tìm kiếm rồi rút ra một quyển cổ thư rất dày.

Lật ra xem một lúc, hắn gật đầu: "Trùng, Nghĩ Điệp."

Phương Hứa tiến lại gần xem rồi lắc đầu: "Cái này cũng đâu giống tóc."

Con trùng vẽ trên cuốn cổ thư kia trông như những chiếc lá cây tàn khuyết.

Uất Lũy nói: "Ấu trùng như tơ, thiên biến vạn hóa."

Diệp Minh Mâu ừm một tiếng: "Thảo nào Tình Lâu không có phản ứng gì, thứ nhận diện được chỉ là côn trùng."

Phương Hứa bừng tỉnh, đột nhiên nghĩ đến điều gì: "Cái thứ đồ bỏ đi này gọi là gì?"

Uất Lũy: "Nghĩ Điệp."

Phương Hứa: "..."

Diệp Minh Mâu tiếp tục nói: "Trước khi Thôi Chiêu Chính chết, bảy sợi tóc rời đi, đi đâu thì hắn không biết, vì hắn đã chết rồi."

Nàng kể lại những chuyện trong đầu Thôi Chiêu Chính, rất dài.

Trực tiếp biến đổi tính chất vụ án Linh Thai Đan.

"Đây là một phần trong kế hoạch của chúng, có lẽ là mưu đồ thứ gì đó bên dưới..."

Nói đến đây, Diệp Minh Mâu biến sắc, dường như quên mất có những lời không thể tùy tiện nói ra.

Phương Hứa tò mò: "Bên dưới là thứ gì?"

Uất Lũy: "Ngươi chưa đủ cấp bậc."

Phương Hứa: "Vậy ta đi nhé?"

Uất Lũy: "Tiện thể mang giúp ta đống rác đi."

Diệp Minh Mâu bật cười thành tiếng.

Uất Lũy liếc Phương Hứa: "Nếu nàng đã bảo ngươi hộ pháp, thì không định giấu ngươi đâu."

Diệp Minh Mâu lè lưỡi, ánh mắt lộ vẻ đắc ý vì kế nhỏ thành công.

"Có một thứ bị giam giữ bên dưới Tình Lâu, liên quan đến vận mệnh của Đại Thù Quốc."

Uất Lũy nói: "Về thứ bên dưới, nếu ngươi nói ra ngoài, mỗi người nghe được đều sẽ bị liên lụy."

Phương Hứa giật mình, đứng thẳng người: "Ta hiểu!"

Sau đó thì không có sau đó nữa, Phương Hứa không nhịn được: "Nói đi chứ."

Uất Lũy: "Ngươi biết bên dưới có một thứ là đủ rồi, ra ngoài đi."

Phương Hứa: "..."

Hậm hực, quay người bỏ đi.

Uất Lũy: "Mang rác đi luôn đi."

Phương Hứa xách rác xuống lầu, vừa đến tầng một đã bị Cự Thiếu Thương chặn lại: "Tình hình sao rồi? Cái gì khống chế Thôi Chiêu Chính? Còn có thể khiến hắn chết đi sống lại?"

Phương Hứa: "Nghĩ Điệp!"

Cự Thiếu Thương ngớ người: "Không nói thì thôi, chửi ai đấy hả, lại còn mang cả giọng địa phương."

...

...

[Hôm nay đến ta chỉ làm ba việc...]