Thánh Thù

Chương 78. Vô Túc Trùng

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Phương Hứa thu thập sợi tơ từ hai chân bị đứt của Lương Tinh, phong ấn vào dù.

Nhưng nhất thời cậu không thu thập được điện nữa, chợt nhớ ra điện trên quần Cự Thiếu Thương nhiều hơn người khác.

Chẳng lẽ vì cái quần đùi lụa đỏ chót kia?

Thế là cậu lặng lẽ đến gần Cự Thiếu Thương: "Lão đại, đừng hỏi tại sao, cho ta cọ quần đùi của ngươi được không?"

Cự Thiếu Thương: "Ngươi sủa cái gì đấy!"

Hắn quay đầu nhìn xung quanh, tuy không có nhiều người, nhưng bảo hắn xoa xoa cái quần đùi đỏ chót trước mặt mọi người thì còn khó chịu hơn cả giết hắn.

Phương Hứa: "Ta biết chuyện này hơi khó xử, nếu ngươi không muốn, ta tự làm được không?"

Cự Thiếu Thương nhanh chóng kéo quần lên, nhảy lùi về sau một bước: "Ngươi tránh xa ta ra!"

Trong ánh mắt hắn tràn ngập sự sợ hãi Phương Hứa, cùng với nghi ngờ Phương Hứa có phải là biến thái hay không.

Rồi hắn bực bội lắc đầu: Cái này còn mẹ nó cần phải nghi ngờ chắc?

Không có điện, phải làm sao?

Phương Hứa nhìn trái nhìn phải, chợt thấy bên cạnh có một chậu than.

Lửa có tính là sức mạnh tự nhiên không nhỉ, cậu cố gắng dùng Thánh Huy hấp thụ, nhưng phát hiện căn bản không được.

Lúc này Lương Tinh đang vô cùng đau đớn.

Hắn ta mất tứ chi, cổ đang hồi phục, nhưng đao của Lan Lăng Khí vẫn mắc kẹt trong cổ không rút ra được.

Chỉ có hắn ta mới hiểu được nỗi đau này.

Suy nghĩ một lát, Phương Hứa lấy một thanh đao khác của Lan Lăng Khí, hơ nóng trong chậu than một lúc lâu.

Khi lưỡi đao đỏ rực, Phương Hứa cầm đao đến bên cạnh Lương Tinh.

Lưỡi đao nóng rực áp xuống, Lương Tinh lập tức kêu la thảm thiết.

Khi Phương Hứa dùng sức, lưỡi đao dần dần đâm sâu vào.

"Dừng tay!"

Đúng lúc này, một vị quan mặc áo bào đỏ được thủ hạ đỡ đến.

Người này chính là Kinh Triệu Doãn Đại Thế Thành: Cao Tiến Lễ.

Người ngoài năm mươi, nom già hơn so với những người cùng tuổi.

Tóc đã điểm bạc, trên mặt hằn lên nhiều nếp nhăn.

Ông ta dùng giọng điệu van nài: "Vị Ngân Tuần này, có thể bỏ qua cho Lương Tinh một mạng được không? Hắn ta không phải người xấu, chỉ là bị mê hoặc thôi, chắc chắn vẫn còn cứu được."

Thấy Phương Hứa còn do dự, vị Kinh Triệu Doãn chính tứ phẩm này bỗng quỳ một gối xuống: "Xin Ngân Tuần tạm thời tha cho hắn ta một mạng."

Theo Kinh Triệu Doãn quỳ xuống, không ít người của phủ nha cũng đồng loạt quỳ theo.

"Xin Ngân Tuần tha cho hắn ta một mạng, Lương Bổ khoái thật sự là người tốt."

"Ngân Tuần đại nhân, xin hãy cho hắn ta một cơ hội."

Càng có nhiều người cầu xin tha thứ, họ càng hiểu rõ hơn về con người của Lương Tinh.

Vị Lương Bổ khoái này quả thật có tiếng là tốt, chưa từng tham ô, lại hết lòng chăm lo cho dân chúng.

Hắn ta ở Phủ nha Đại Thế Thành nhiều năm, kính trọng cấp trên, thương yêu thuộc hạ.

Chính vì vậy, sau khi điều tra ra kẻ ám sát Vệ tiên sinh ngày đó lại là Lương Bổ khoái, Phủ nha Đại Thế Thành đã không lập tức thông báo sự việc.

Họ muốn làm rõ mọi chuyện, đưa Lương Bổ khoái trở về, ai ngờ hắn ta lại phát điên.

Cắn sống cắn chết mấy đồng bạn, ai cũng không ngăn được.

Mọi người đều nói Lương Bộ Đầu nhất định là bị quỷ ám.

Kinh Triệu Doãn Cao Tiến Lễ nói: "Chúng ta đều không tin đây là ý nguyện của Lương Bộ Đầu, nhất định là hắn ta trúng phải yêu thuật gì."

Phương Hứa liếc nhìn Cao Tiến Lễ, rồi nhìn mọi người, lặng lẽ đi sang một bên.

Cậu thầm gọi trong lòng: "Đại Ngốc Ca, ra đây!"

Người đàn ông trung niên lập tức đáp trả: "Ngươi mới là Đại Ngốc Ca! Ta mà là Đại Ngốc Ca thì ngươi là cụ tổ nhà ngốc đấy, ha ha ha ha ha, sảng khoái!"

Phương Hứa hỏi: "Ấu trùng Nghĩ Điệp có cách nào chữa trị không? Để người ta khôi phục thần trí ấy."

Người đàn ông trung niên: "Ngươi còn gọi ta là Đại Ngốc Ca nữa thì ta không nói gì cho ngươi biết đâu."

Phương Hứa dịu giọng: "Vậy ông tên gì?"

Người đàn ông trung niên ngẩn người, nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu: "Ta... không biết, không nhớ nữa."

Phương Hứa: "Vậy gọi ông là... thấy ông mặc áo vải, lại còn tinh thần phấn chấn thế này, thì gọi là Bất Tinh Ca vậy, đợi ông nhớ ra thì ta đổi."

Cậu hỏi: "Rốt cuộc có biện pháp hay không?"

Đại Ngốc Ca: "Ấu trĩ! Ngươi dùng Thánh Huy xem thử bên trong não hắn ta xem sao."

Phương Hứa quay đầu cẩn thận nhìn Lương Tinh, Thánh Huy phát động, xuyên thấu qua hộp sọ, xuyên thẳng vào bên trong, rồi sau đó cậu giật mình.

Trong hộp sọ trống rỗng, không có gì cả, não vậy mà giống như bị ăn sạch rồi.

"Ấu trùng Nghĩ Điệp ăn?!"

Trong lòng cậu dần nổi giận.

"Ấu trùng Nghĩ Điệp cái gì! Đó là Tổ trùng, Tức Nhưỡng là hạt đất số một thiên hạ, mà nó là con trùng đầu tiên sinh ra trong Tức Nhưỡng! Tên là 'Vô Túc', não của người này không phải bị Vô Túc ăn, mà là bị Niệm Sư hủy não, sau đó do Vô Túc khống chế."

"Vô Túc không có não, chỗ ký sinh hỏng thì nó sẽ sửa, có người muốn làm hại nó, nó sẽ phản kích, nhưng nếu bị người nuôi dưỡng thì lại là chuyện khác, có lẽ có biện pháp khống chế."

Bất Tinh Ca lắc đầu: "Hết cứu rồi, thả hắn ta chỉ làm chết thêm nhiều người."

Phương Hứa quay đầu nhìn Cự Thiếu Thương, rồi lắc đầu.

Cự Thiếu Thương không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy Phương Hứa lắc đầu thì hắn biết là hết cứu rồi.

"Có biện pháp."

Phương Hứa đột nhiên nói một câu: "Nhưng liên quan đến bí mật của Luân Ngục Tư, xin mời chư vị ở phủ nha lui ra ngoài."

Kinh Triệu Doãn và những người khác nhìn nhau, rồi lui ra ngoài sân.

Phương Hứa đóng cửa sân lại, rồi chậm rãi đi về phía Lương Tinh.

Cự Thiếu Thương hỏi: "Biện pháp gì?"

Phương Hứa không trả lời, lại đốt con dao đến đỏ rực, vận hết sức lực toàn thân chém một đao vào đầu Lương Tinh.

Cảnh tượng này khiến Cự Thiếu Thương và những người khác đều hoảng sợ.

Trong khoảnh khắc đầu người lìa khỏi cổ, lại có tơ máu muốn nối liền đầu, Phương Hứa dùng Thần Hoa ở mắt phải lóe lên làm chậm tốc độ, rồi bắt một con Vô Túc Trùng trong tơ máu ra, tiện tay phong ấn vào dù.

"Hết cứu rồi."

Phương Hứa thở ra một hơi nặng nề, cậu ngồi xổm xuống chỉnh lại đầu Lương Tinh, tìm kim chỉ khâu lại.

Sau đó bảo Lan Lăng Khí mời Kinh Triệu Doãn đến.

"Chúng ta dùng bí pháp của Luân Ngục Tư khôi phục lại thần trí cho Lương Bổ khoái, vốn muốn để hắn ta hỗ trợ phá án, nhưng vì đã sát hại đồng đội, tự thấy không còn mặt mũi nào, chúng ta không để ý, hắn ta tự sát rồi."

Phương Hứa nói xong câu này liền đi, Cự Thiếu Thương và những người khác vội vàng đi theo.

Kinh Triệu Doãn nhìn vết tích trên cổ Lương Bộ Đầu, rồi nhìn Phương Hứa và những người khác.

Một lát sau, Kinh Triệu Doãn chắp tay: "Đa tạ các vị."

Đi đến cửa, Phương Hứa quay đầu lại: "Khi dán cáo thị, cứ viết là có kẻ gian xông vào phủ nha, Lương Bộ Đầu và các huynh đệ đều chiến tử, họ đã giết hết bọn chúng, như vậy có được không?"

Kinh Triệu Doãn hít sâu một hơi, gật đầu: "Cứ viết như vậy, có chuyện gì, lão phu chịu!"

Phương Hứa gật đầu: "Cảm ơn."

Cậu liếc nhìn chiếc dù trong tay, ánh mắt lộ vẻ hung ác.

Mất dấu rồi.

Nhưng nếu không đào được kẻ đứng sau màn kia, Phương Hứa cả đời khó yên!

Cự Thiếu Thương đi theo Phương Hứa suốt một quãng đường dài, một lúc sau mới nhanh chóng đuổi kịp.

"Ngươi nên giải thích trước khi chém hắn ta chứ."

Phương Hứa ngập ngừng một lát rồi đáp: "Nếu ta giải thích trước, Lan Lăng Khí ở gần hắn ta nhất, chắc chắn sẽ là Lan Lăng Khí chém, ta sợ tên kia nhớ lại sẽ hối hận. Không biết Lương Tinh không tệ thì thôi, chứ biết rồi..."

Phương Hứa không nói tiếp.

Cự Thiếu Thương dừng bước: "Phương Hứa, ngươi vì sao cứ quên mãi thế, ở Cự Dã, ngươi là đệ đệ, trong nhà có đại ca có tỷ tỷ."

Phương Hứa quay đầu, vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Đủ rồi, đừng có rao giảng mấy cái này nữa, ta đến Luân Ngục Tư, không phải để làm đệ đệ."

Tất cả mọi người đều dừng bước, vẻ mặt ai nấy đều có chút thay đổi. Lời này của Phương Hứa có chút vô tình, nên mọi người đều phản ứng giống nhau, thậm chí có người còn ngạc nhiên.

Phương Hứa chống nạnh, hếch cằm: "Ta muốn làm ba ba!"

Vèo vèo vèo vèo, không biết bao nhiêu chiếc giày bay tới ném cậu.

...

[Xin ý kiến mọi người một vấn đề, là giữ nguyên việc cập nhật mỗi ngày trưa và tối, hay là mỗi ngày vào buổi sáng sẽ đăng hai chương thì tốt hơn?]

[Cầu phiếu, cầu thêm vào giá sách.]