Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hai ngày sau, rạng sáng giờ Sửu.
Trịnh gia Ngư Đường, kề sát đường núi Vân Sơn một bên.
Một nam tử thân hình béo lệch, y phục lôi thôi, tận lực bước đi thật khẽ, vòng qua chỗ ở Trịnh gia, men theo bóng tối lặng lẽ tiến về phía hồ cá nuôi dưỡng cực thịnh kia.
Cùng lúc đó.
Trịnh Nam bỗng nhiên mở bừng hai mắt.
[Đinh!]
[Kích hoạt nhiệm vụ: Ma Tu Dạ Tập!]
[Tu sĩ Hứa Bác từng làm công xưởng trong gia tộc ngươi, bởi phạm sai lầm mà bị trục xuất. Hiện nay kẻ này lòng ôm oán hận, nhập ma đạo, thừa đêm tối tập kích Linh Ngư ao, muốn dùng Diệt Linh Độc Dịch giết sạch Linh Ngư, phá hủy căn cơ hồ cá!]
[Xin ngươi nhanh chóng xuất thủ bắt giữ hắn, ngăn chặn phá hư Linh Ngư ao. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ được ban thưởng: Bạo Vũ!]
Nhiệm vụ!
Rốt cục lại xuất hiện nhiệm vụ!
Sắc mặt Trịnh Nam lộ rõ mừng rỡ, nhiệm vụ chính tuyến của hắn đã nhanh chóng hoàn thành mấy vòng, bặt vô âm tín đã lâu, nay rốt cục cũng thấy chút động tĩnh.
Cái này quả thật là sóng đến thuyền đưa, ngồi chờ cũng chẳng uổng công!
Thân hình đột ngột bật dậy, hắn thoáng liếc sang phần thưởng nhiệm vụ, ánh mắt liền mang vài phần cổ quái.
Là có ý gì đây?
Trước kia đã được Thao Lãng Thuật, sau lại nhờ Linh Thủy phụ trợ nâng cấp thành Đoạn Thủy.
Hiện tại ban thưởng lại biến thành Bạo Vũ…
Chẳng lẽ vận mệnh hắn chính là cùng chữ “Thủy” dây dưa bất tận sao?
Trong lòng thở dài một hơi, song động tác tuyệt không chậm trễ.
Thân hình hắn trực tiếp phóng qua cửa sổ, giống như đại điểu tung cánh, thân ảnh nhẹ lướt trong đêm, lao thẳng về phía sân sau.
…
Tháng sáu tháng bảy, cho dù là đêm khuya nơi thôn dã, khí trời vẫn oi bức, muỗi mòng trong núi sinh động tung hoành.
Theo từng bước chân Hứa Bác dẫm lên bụi cỏ hỗn tạp, lũ côn trùng rào rào bay lên, điên cuồng nhào vào thân thể hắn.
- Bốp! Bốp!
Hứa Bác bực bội vung tay đánh mấy cái, hất văng lũ côn trùng bám vào mặt, lại lấy tay áo lau đi tầng mồ hôi dầu nhờn.
- Mẹ kiếp! Chẳng qua chỉ có cái mặt mũi coi được một chút, rồi gặp may lừa gạt tiền trên mạng, mà dám ra vẻ ta đây?!
- Lão tử chỉ phạm một lỗi nhỏ, thế mà dám ngay trước mặt bao người đuổi ta ra khỏi xưởng! Không cho ngươi nếm thử chút lợi hại, chẳng lẽ còn tưởng cả Vân Sơn Thôn đều là người Trịnh gia ngươi chắc?!
Hắn thấp giọng chửi rủa, vô thức siết chặt chiếc túi nhựa trong tay.
Bên trong mấy lọ nhựa va chạm nhau, phát ra âm thanh lách cách lạnh người.
Hứa Bác liếc nhìn về Trịnh gia chỗ ở, thấy không có động tĩnh gì, liền hít sâu một hơi, ép xuống nỗi khẩn trương nơi đáy lòng, trong mắt hận ý lại càng sâu hơn.
Không chần chừ thêm, hắn men theo sườn dốc khác của đường núi, men tới gần Ngư Đường.
- Còn muốn nuôi hồ cá? Lão tử cho ngươi thua thiệt đến chết!
Hắn mở túi nhựa, rút ra một bình nhựa sẫm màu.
Vừa định xoay nắp bình, đổ thứ bên trong xuống hồ cá...
- Người nào ở đó?! Đứng lại cho ta!
Không hề có dấu hiệu báo trước.
Một tiếng quát như sấm nổ vang dội, trong đêm yên tĩnh truyền đi khắp nửa Vân Sơn Thôn.
- Lạch cạch! Lạch cạch!
Cùng lúc đó, hai chiếc đèn pha lớn bật sáng, chiếu rọi hơn nửa mặt hồ, khiến phương hướng Hứa Bác đứng hoàn toàn không còn chỗ che giấu.
Vốn đã có tật giật mình, nay bị quát một tiếng, toàn thân Hứa Bác run bắn, bình nhựa còn chưa kịp mở nắp liền tuột khỏi tay, rơi lăn cùng túi nhựa xuống đất.
Ánh sáng chói mắt rọi thẳng tới, hắn như kẻ bị lột sạch, không còn chỗ ẩn thân.
Hứa Bác hốt hoảng quay đầu, toan bỏ chạy.
Trong thôn, có những việc không ít kẻ dám thừa dịp bóng đêm mà lén lút làm.
Tiên quyết chính là... tuyệt đối không thể bị bắt!
Một khi bị bắt, tuyệt không ai dám đứng về phía hắn!
Huống hồ, nếu rơi vào tay Trịnh gia... kẻ có địa vị vô cùng trọng yếu trong Vân Sơn Thôn, vậy thì càng tuyệt đối không còn chút may mắn nào để thoát thân!
Nhất định phải lập tức bỏ chạy!
Nhưng dù phản ứng của Hứa Bác không chậm...
Số mệnh lại trêu ngươi, hắn quay người hấp tấp, chân đạp trúng vũng bùn ướt át, cả thân thể mất trọng tâm, liền ngã lăn xuống dốc!
Phù phù!
Tiếng nước bắn tung vang vọng, thân hình rơi xuống hồ.
Hứa Bác chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo thấu xương, tay chân mềm nhũn run rẩy không ngừng.
Trong lòng càng thêm hoảng loạn.
Nếu như vừa rồi hắn còn kịp bỏ chạy, bóng lưng kia mơ hồ cũng khó mà xác nhận, căn bản không tìm ra hắn, phiền toái còn có thể tránh được.
Thế nhưng nay lại rơi vào trong nước, một khi trèo lên bờ, khuôn mặt của hắn tất bị Trịnh Nam nhìn thấy rõ ràng!
Vân Sơn Thôn vốn dĩ cũng như Lâm Hà Thôn, trên núi có nhiều khe suối nhỏ chảy xuống, dân trong thôn phần lớn đều biết bơi.
Hứa Bác cũng không ngoại lệ.
Nhưng không hiểu vì sao, dẫu cho hắn đã ngã xuống nước từ sớm, theo bản năng vung tay vẫy chân, gắng sức bơi về phía bờ để tiếp tục bỏ trốn,
Song mặc cho hắn dốc hết sức giãy dụa, làn nước bốn phía lại như có linh tính, cố ý đối nghịch với hắn.
Không những chẳng đưa hắn gần bờ, mà ngược lại cuốn hắn càng lúc càng sâu vào giữa hồ.
Thậm chí dòng nước xoáy tụ lại, tựa hồ muốn kéo hắn chìm hẳn xuống đáy, khiến từng động tác bơi lội trở nên cực kỳ phí sức!
Vốn đã kinh hãi vì bị Trịnh Nam truy đuổi, nay lại gặp dị sự quỷ dị, Hứa Bác cơ hồ sợ đến vỡ mật, bối rối luống cuống, liên tục sặc nước, chẳng rõ đã uống bao nhiêu ngụm.
- Cứu… khụ khụ khụ! Cứu…
Hắn theo bản năng muốn kêu cứu, song bởi liên tiếp bị nước sặc vào, từ đầu đến cuối chẳng thể thốt ra một câu trọn vẹn.
Ngược lại càng thêm ngạt thở, cả thân thể chìm dần vào lòng nước.
Ngay cả thân ảnh đang lao nhanh tới gần trong ánh đèn lớn chiếu xuống kia, hắn cũng chẳng còn để ý tới.
Đúng vào lúc đó, một cây trường côn quét tới, điểm mạnh xuống người hắn.
Dòng nước vốn cản trở Hứa Bác, trong khoảnh khắc ấy bỗng biến đổi, thuận theo lực đạo từ cây côn kia, đẩy hắn ngược trở lại bờ.
- Lạch cạch!
Cây gậy bị ném ra, đôi cánh tay trắng ngần như ngọc thò xuống, nắm chặt lấy cánh tay hắn, nhấc bổng hắn lên bờ.
- Khụ khụ khụ… ọe!
Hứa Bác ngã vật trên mặt đất, không ngừng ho khan, ọe ra từng ngụm nước.
Trước mắt hắn, Trịnh Nam cúi xuống nhặt lấy chiếc túi cùng một bình nhựa rơi lăn lóc trên đất.
Không ngoài dự đoán, trong bình cùng trong túi đều là thuốc trừ sâu.
Ánh mắt Trịnh Nam lạnh lẽo quét qua hắn, liền trực tiếp rút điện thoại ra báo cảnh sát.
- Uy! Ta muốn báo cảnh…
Nghe thấy lời ấy, Hứa Bác vốn đã sặc nước tới kiệt sức, sắc mặt liền biến hẳn, lộ rõ vẻ kinh hoàng, lại toan bỏ chạy.
Nhưng mới vừa nhổm người lên, còn chưa kịp bò dậy nửa thân, liền bị Trịnh Nam một cước đạp ngã, rồi lấy dây thừng ra, thẳng tay trói chặt.
Toàn bộ quá trình, Hứa Bác chẳng khác gì một con gà rù yếu ớt, hoàn toàn không có chút sức phản kháng.
[Nhiệm vụ lâm thời: Ma Tu Dạ Tập đã hoàn thành. Ban thưởng: Bạo Vũ, đã phát!]
Bạo Vũ: Xuân phong hóa vũ, tưới nhuần vạn vật.
Tin tức mới mẻ cuồn cuộn hiện ra trong mắt Trịnh Nam, thần thức lập tức tiếp nhận.
Hắn hơi sững sờ, rồi thần sắc lại khôi phục bình thường.
Thì ra chẳng phải bảo vật chi, mà là một môn pháp thuật thần thông!
Dẫn động pháp lực, ngưng tụ thành mưa rào, có thể tưới nhuần thân thể tinh thần, chữa thương, dưỡng khí.
Loại pháp thuật hữu ích như kim sang dược này, há chẳng phải bảo vật vô giá trong tay?
Trong lòng Trịnh Nam thoáng hiện niềm vui.
- Mẹ nó! Súc sinh! Ngươi dám trói ta, chỉ cần ngươi không giết ta, ngươi có tin hay không ta sẽ…
Tiếng chửi rủa của Hứa Bác chưa kịp dứt thì...
Ba!
Một tát nhanh như chớp, mạnh mẽ rơi xuống, trong nháy mắt nửa mặt hắn ê rần, cơn đau dữ dội bùng nổ.
Chưa kịp kêu lên, lại bị một quyền giáng thẳng vào bụng, khí huyết trong người đảo lộn, đau đến gần như hôn mê.
Kình phong nối tiếp quét qua, nửa mặt còn lại lập tức nổ tung cảm giác đau nhức.
Không có lấy một khe hở phản kháng, chỉ trong chốc lát, cả khuôn mặt Hứa Bác sưng vù biến dạng, ngây ngốc mụ mị, cứng lưỡi chẳng nói nên lời.
Đầu óc quay cuồng, thiên địa mờ mịt, ngay cả mùi vị cũng không còn cảm nhận được.
Ngay lúc ấy, có mấy thanh âm gấp gáp từ xa truyền tới, đang nhanh chóng tiếp cận.
Trịnh Nam quay đầu lại, khóe môi liền lộ ra nụ cười lạnh.