Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Sắc trời dần sáng, đêm qua Hứa Bất Lệnh một khắc chưa chợp mắt. Hiển nhiên hôm nay hắn không thể đến Quốc Tử Giám.
Vốn dĩ chuyện “sao chép thơ” là để tự làm mình mất mặt, kết quả lại bị Tùng Ngọc Phù bất ngờ xoay chuyển cục diện, suýt chút nữa khiến hắn nổi danh khắp Trường An. Sau đó lại gặp phải chuyện bị Ninh Thanh Dạ “bắt đi”. Nếu Lục phu nhân biết, không rõ sẽ tức giận đến bộ dạng nào nữa.
Hứa Bất Lệnh nghĩ tới đó liền thấy nhức đầu.
Trở lại Vương phủ, tám gã hộ vệ được phái đi tìm tung tích hắn chắc còn chưa về. Lão Tiêu “không tròn bổn phận hộ chủ”, tám phần mười đang trốn trong phường Câu Lan Kỹ mà uống rượu. Phủ Túc Vương rộng lớn lúc này tĩnh lặng như tờ.
Hứa Bất Lệnh vốn định ngủ bù, liền thẳng đường về hậu trạch, đẩy cửa phòng mình.
Phòng ngủ giản dị, ngoài bình phong, bàn giường chỉ còn lại hai giá binh khí chạm hình mãnh hổ. Trong miệng hổ một đao một kiếm: đao trái sáng như bạc, kiếm phải tỏa hàn khí ba thước.
Năm xưa Hứa Bất Lệnh mê võ như si, miệng thường nói “nghèo văn giàu võ”. Binh khí trong tay tất nhiên cũng bất phàm: đao gọi “Hắc Triều”, kiếm tên “Chiếu Đảm”, đều là danh khí trứ danh trên giang hồ.
Hứa Bất Lệnh khép cửa phòng, ném áo choàng sang bên, xốc màn giường chuẩn bị ngã xuống. Nào ngờ vừa vén màn màu hồng cánh sen, bên trong lại có người.
Trên giường gỗ khắc hoa trải chăn đệm dày ấm, Lục phu nhân cuộn người ngủ, trâm cài trên đầu, váy áo chưa thay, chăn chỉ đắp ngang bụng, giày thêu còn thò ra mép giường, trong tay siết chặt một tờ giấy Tuyên Thành. Xem ra nàng chờ quá lâu, rốt cuộc mệt mỏi ngủ quên.
Hứa Bất Lệnh khẽ cười lắc đầu. Hắn ngẫm nghĩ rồi nhẹ tay cúi xuống, muốn tháo đôi giày thêu để nàng ngủ thoải mái hơn, tránh lạnh buốt ban mai.
Nào ngờ tay vừa chạm mắt cá chân, Lục phu nhân khẽ “ôi” một tiếng.
Tiếp đó—
“Á!”
Một tiếng hét chói tai vang khắp Vương phủ.
May mà trong phủ vắng người, bằng không để hạ nhân nghe thấy, chẳng biết sẽ dấy lên lời đồn gì.
Dù vậy cũng khiến Hứa Bất Lệnh giật nảy, suýt đưa tay che miệng nàng.
Cũng khó trách Lục phu nhân phản ứng lớn như thế. Một quả phụ đang nửa tỉnh nửa mê, bỗng thấy chân bị người động vào, ngẩng mắt nhìn lại thì trước mặt là một nam tử… bất cứ nữ nhân nào cũng bị dọa sợ.
Lục phu nhân định thần, nhìn rõ đó là Hứa Bất Lệnh, tiếng hét liền nghẹn lại. Trong mắt nàng ngập đầy kinh ngạc khó tin, môi mấp máy thật lâu vẫn chưa thốt được lời.
Hứa Bất Lệnh xấu hổ khẽ nói:
“Lục di, người tỉnh rồi à? Ta…”
“Ta là dì của ngươi đó!”
Lục phu nhân sửng sốt một thoáng, đôi mắt lập tức hiện xấu hổ lẫn giận dữ. Nàng nào ngờ đứa cháu mà mình một tay dạy dỗ, lại…
Trong lòng ngổn ngang, không biết nên nói thế nào, chỉ tiện tay chụp gối ném tới.
“Ngươi… đi ra ngoài cho ta!”
Hứa Bất Lệnh khoác áo choàng, yếu ớt phân trần:
“Đây vốn là phòng ta. Vừa rồi thấy người ngủ, ta không định quấy rầy… Ừm, tình hình là vậy. Ta đi ra ngoài trước.”
Lục phu nhân kéo chăn che kín người. Ngồi lặng một lúc, nhớ lại tối qua mình đến đây chờ, vì mãi chẳng thấy Hứa Bất Lệnh trở về nên mệt mỏi ngủ quên.
Nàng liếc quanh, đúng là phòng của hắn. Thẹn thùng và giận dữ dần hóa thành xấu hổ. Nàng khẽ cắn môi, vội cất tiếng:
“Bất Lệnh! Chờ đã.”
Hứa Bất Lệnh dừng bước, quay lại ngồi ngay ngắn trên ghế cạnh giường, mỉm cười:
“Làm sao vậy?”
Lục phu nhân ngước mắt nhìn hắn, thấy thần sắc bình thản, mới khẽ thở ra, giọng dịu lại:
“Ta… trách oan ngươi. Về sau, đầu nam nhân chân nữ nhân, không được tùy tiện chạm vào. Tuy chúng ta không chung huyết thống, nhưng ngươi gọi ta là di, trong Vương phủ vốn đã lắm điều thị phi, nếu để truyền ra ngoài…”
Hứa Bất Lệnh nghe mà thấy không ổn, liền giơ tay:
“Thanh giả tự thanh, là ta lỗ mãng.”
Lục phu nhân chỉnh lại tư thế, váy áo nghiêm trang, ngồi thẳng thớm.
“Đúng rồi, tối qua ngươi đi đâu? Ta nghe nói ngươi bị thích khách bắt, Ngự Lâm quân tìm khắp thành chẳng thấy.”
Hứa Bất Lệnh cười ha hả:
“Tuy ta trúng độc, nhưng tự bảo vệ mình vẫn được. Quả có chút kinh hiểm, song không đến nỗi nguy. Lục di không cần lo.”
Lục phu nhân nhìn kỹ, thấy hắn quả thực không bị thương, mới thở ra nhẹ nhõm, nhưng lại trách:
“Ngươi biết rõ thân phận mình đặc thù, còn dám đi loạn trong đêm tối, quá nguy hiểm.”
Hứa Bất Lệnh tất nhiên phải cãi:
“Ta cũng không phải nữ nhi, chẳng lẽ cả ngày nhốt mình trong viện? Hơn nữa, đến Long Ngâm Các cũng là theo lời dặn của người.”
Ánh mắt Lục phu nhân khựng lại, sắc mặt nghiêm:
“Ngươi còn mặt mũi nhắc tới? Ta bảo ngươi đến Long Ngâm Các sao chép thơ để tự làm nhục mình, ngươi lại làm ra trò gì?”
Hứa Bất Lệnh nhất thời nghẹn lời, ấp úng:
“À… ta sao chép…”
“Ngươi sao chép cái gì? Một bài từ áp đảo toàn trường, giờ đã truyền khắp Trường An. Bao nhiêu nữ tử vì một câu của ngươi mà rơi lệ. Lời đồn bay xa, muốn ngăn cũng chẳng được. Qua vài hôm nữa, các tiểu thư quan gia nhất định sẽ tìm tới cửa cầu kiến.”
Hứa Bất Lệnh thẹn đỏ mặt:
“Lục di, người tin ta đi, ta thật sự sao chép.”
“Ngươi sao chép của ai?”
Hứa Bất Lệnh cứng họng.
Lục phu nhân “hận sắt không thành thép”, mở tờ giấy Tuyên Thành trong tay, nhìn lại, mím môi, buồn bã thở dài:
“Bất Lệnh, ta biết ngươi văn võ song toàn. Che giấu tài năng cũng chỉ là để bảo toàn ngươi. Người trẻ tuổi hiếu thắng là thường, nhưng phải biết nhẫn nhịn, chưa phải lúc thì chớ.”
Hứa Bất Lệnh đưa tay:
“Lục di, chẳng lẽ người còn chưa tin ta?”
“Ta tin thế nào? Sao chép, mua thơ, rốt cuộc vẫn là ngươi tự viết! Viết thì viết đi, còn bị người ta chỉ thẳng mặt xác nhận.”
“Lần này là ngoài ý muốn! Lần sau tuyệt đối không tái diễn.”
“Còn lần sau à? Mới nửa tháng mà nào là ‘Hứa Thanh Thiên’, nào là ‘Hứa tài tử’, sợ thiên hạ chưa biết đến ngươi sao? Ngươi vẫn nên về Khúc Giang Trì câu cá, đỡ cho ta phải nhọc lòng.”
Lục phu nhân răn dạy không dứt, Hứa Bất Lệnh chỉ cúi đầu gật như gà mổ thóc, trong lòng áy náy, chẳng tiện cãi lại.
Mãi đến khi ánh dương chiếu lên song cửa, Lục phu nhân mới ngừng lời, ánh mắt lại rơi vào tờ giấy Tuyên Thành. Nhìn câu “Cảnh còn người mất mọi chuyện dừng, muốn nói mà nước mắt đã chảy”
Nàng ngẫm ngợi, giọng bất giác dịu đi:
“Bất Lệnh, bài thơ này… là ngươi viết cho ta sao?”