Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Đối với việc Chương Dục tạm thời tăng giá, Lý Thanh Thu vẫn đồng ý. Hắn định xem xét trình độ của Chương Dục trước, nếu dạy không tốt thì đuổi đi là được.

Ngay bữa tối hôm đó, Lý Thanh Thu liền tuyên bố rằng từ ngày mai, các đệ tử sẽ bắt đầu học chữ, tham gia lớp học của Chương Dục, địa điểm học là trên khu đất trống vừa được khai khẩn bên dưới sơn môn, không cho phép bất kỳ ai trốn học.

Thế là sáng sớm ngày thứ hai sau khi luyện công xong, ngoại trừ Lý Thanh Thu, tất cả mọi người đều đi nghe giảng, ngay cả Dương Tuyệt Đỉnh cũng vô cùng tò mò vị tiên sinh dạy học này có thực tài hay không.

Theo Dương Tuyệt Đỉnh thấy, Chương Dục đòi giá quá cao!

Từ khi làm Truyền Võ trưởng lão, Dương Tuyệt Đỉnh bắt đầu suy xét vấn đề từ góc độ của Thanh Tiêu Môn.

Đến giữa trưa, Lý Thanh Thu trở lại sân viện, nghe các sư đệ, sư muội nhận xét, bọn họ đánh giá Chương Dục vậy mà lại rất cao, cảm thấy Chương Dục dạy vô cùng thú vị, ngay cả Dương Tuyệt Đỉnh cũng nói, Chương Dục bụng dạ cũng có chút chữ nghĩa.

Nghe kết quả như vậy, Lý Thanh Thu mới yên tâm.

Bất quá đáng tiếc, phương pháp dạy học dù tốt đến đâu, học trò rồi cũng sẽ chán.

Một tháng sau.

Lý Thanh Thu dẫn theo Hứa Ngưng lên núi.

Bọn hắn hôm nay đến hồ linh khí dưới lòng đất, Hứa Ngưng đã thành công đột phá Dưỡng Nguyên Cảnh tầng hai, gương mặt nhỏ tràn đầy thần thái, nụ cười không sao giấu được.

Đi vào khu đất trống bên dưới sơn môn, Lý Thanh Thu thấy Chương Dục đang dạy bảo năm tên đệ tử.

"Tâm hiếu học của các ngươi, ta rất hài lòng. Các ngươi tuyệt đối đừng học theo tiểu tử Lý Tự Phong kia, tiểu tử đó sớm muộn gì cũng vì tính tình mà chịu khổ."

Chương Dục nhắc đến Lý Tự Phong, ngữ khí tràn ngập oán giận.

Lý Thanh Thu từ xa nghe được câu này, liền biết Lý Tự Phong hôm nay lại trêu chọc Chương Dục rồi.

Từ khi quan hệ trở nên thân quen, Lý Tự Phong liền thích trêu chọc Chương Dục, bắt nạt hắn không luyện võ.

Đúng vậy, Chương Dục không luyện võ.

Hắn nói đây là quy củ do sư phụ hắn, Cửu Mạch lão nhân, đặt ra: Đã luyện được Thiết Thiên chi thuật thì không thể luyện võ, hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Lý Thanh Thu đưa mắt ra hiệu cho Hứa Ngưng, Hứa Ngưng hiểu ý. Hai người rón rén bước chân, lặng lẽ đi qua sau lưng Chương Dục.

Khóe mắt Chương Dục liếc thấy bọn hắn, lập tức trừng lớn mắt. Hắn vội vàng vẫy tay hô: "Môn chủ! Ta có việc muốn thương lượng với ngươi!"

Lý Thanh Thu giả vờ không nghe thấy, bước nhanh lên bậc thang. Hứa Ngưng theo sát phía sau, hai sư đồ một trước một sau tiến vào bên trong sơn môn.

Chương Dục phiền muộn thu tay lại, trước mặt các đệ tử, hắn không thể không tiếp tục duy trì phong độ của bậc sư, không tiện buông lời thô tục.

Một bên khác.

Lý Thanh Thu đi một mạch đến sân viện, hắn thấy Ly Đông Nguyệt đang ngồi dưới gốc cây, trong lòng ôm Nguyên Lễ, còn Nguyên Khởi thì đứng bên cạnh trêu đùa Nguyên Lễ.

Tại một góc khác của sân viện, hai nữ đệ tử đang dệt y phục, nhìn thấy Lý Thanh Thu vào viện, các nàng vội vàng đứng dậy chắp tay hành lễ với hắn.

Lễ tiết này là do Chương Dục dạy.

Chương Dục cảm thấy quy củ của Thanh Tiêu Môn chưa đủ rõ ràng, hành lễ trông như khuôn sáo cũ, nhưng có thể củng cố địa vị. Nếu vãn bối đối mặt trưởng bối mà không hành lễ, lâu ngày sẽ trở nên lười nhác, thậm chí không biết lễ phép.

Lý Thanh Thu tuy không hoàn toàn đồng tình, nhưng Trương Ngộ Xuân, Khương Chiêu Hạ, Dương Tuyệt Đỉnh đều tán thành, hắn chỉ đành mặc cho Chương Dục dạy lễ tiết.

Sau khi gật đầu với hai vị nữ đệ tử, Lý Thanh Thu đang định đi về phía Ly Đông Nguyệt thì Trương Ngộ Xuân từ gian phòng bên cạnh đi ra, nhanh chóng đến trước mặt hắn.

"Sư huynh, ta muốn mượn người của ngươi!" Trương Ngộ Xuân giữ chặt Lý Thanh Thu, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Lý Thanh Thu hỏi: "Mượn ai?"

"Mượn Tam sư đệ. Ta xuống núi tìm người mà không có kết quả, khó khăn lắm mới gặp được một cao thủ giang hồ, hắn tuyên bố chỉ cần có người hạ gục được hắn, hắn sẽ đáp ứng đối phương một yêu cầu, dù là làm trâu làm ngựa cả đời. Cho nên ta muốn mời Tam sư đệ ra tay, nhưng Tam sư đệ lo lắng Thất Nhạc Minh, Thanh Giáo xâm phạm nên không chịu xuống núi." Trương Ngộ Xuân có chút bất đắc dĩ nói.

Hắn cảm thấy nửa năm tới Thanh Tiêu Môn sẽ không gặp phiền phức gì, mà cho dù có phiền phức, không có Khương Chiêu Hạ cũng có thể giải quyết được.

Lý Thanh Thu tiếp tục hỏi: "Ngươi chắc chắn là cao thủ?"

“Phải, vị cao thủ kia ở trong một khu rừng ven dãy Thái Côn Sơn, nghe nói đã chờ đợi mấy năm rồi, hành sự cổ quái. Mấy ngày trước ta có đến gặp, quả thực có chút bản lĩnh, ta không bắt được hắn. Cho nên mới vội về mời Tam sư đệ ra tay, ta sợ hắn chạy mất, hoặc có kẻ khác nhanh chân đến trước."

Trương Ngộ Xuân đáp lại, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Hắn thực sự lo lắng cho việc chiêu mộ đệ tử của Thanh Tiêu Môn, ngoại trừ các thôn trang dưới núi, đi những nơi khác hắn căn bản không chiêu mộ được đệ tử.

Người khác vừa nghe là Thanh Tiêu Môn liền cảm thấy không có tiền đồ, lại thêm một điểm nữa là hắn còn quá trẻ, trông không đáng tin cậy.

Hiện tại Thanh Tiêu Môn có rất nhiều việc muốn làm, nhưng các đệ tử tuổi còn quá nhỏ, sức lao động khan hiếm, hắn không thể không tìm cách tuyển mộ cao thủ nhập môn.

Lý Thanh Thu suy nghĩ một chút, Trương Ngộ Xuân khiêu chiến người kia thất bại mà vẫn có thể trở về, chứng tỏ đối phương không phải kẻ hiếu sát. Để Khương Chiêu Hạ đi một chuyến cũng được, mấy ngày nay Trương Ngộ Xuân vất vả rồi, cứ để hắn được toại nguyện một lần.

"Đi đi, nói với Tam sư đệ, ta đồng ý." Lý Thanh Thu mở miệng nói.

Trương Ngộ Xuân mừng rỡ, vội vàng bái tạ Lý Thanh Thu rồi quay người rời đi.

Tình cảm sư huynh đệ của bọn hắn chân thành tha thiết, chỉ cần Trương Ngộ Xuân nói Lý Thanh Thu đồng ý, Khương Chiêu Hạ liền sẽ tin tưởng.

Dĩ nhiên Trương Ngộ Xuân cũng sẽ không nói dối, trước khi Lý Thanh Thu đồng ý, hắn sẽ không dùng danh nghĩa của Lý Thanh Thu để tuyên bố bất kỳ hiệu lệnh nào.

Lý Thanh Thu đi đến trước mặt Ly Đông Nguyệt, cười nói: "Đông Nguyệt, tiểu tử này được chăm sóc tốt đấy chứ, ta cảm giác hắn có thể trở thành niềm kiêu hãnh tương lai của Thanh Tiêu Môn."

Ly Đông Nguyệt nở nụ cười, ôn nhu nói: "Bất luận hắn có xuất chúng hay không, ta đều sẽ chăm sóc tốt cho hắn."

"Môn chủ, ngươi thật sự nghĩ vậy sao? Vậy ngươi có thể thu đệ đệ của ta làm đồ đệ không?" Nguyên Khởi mong đợi hỏi.

Sau khi vào Thanh Tiêu Môn, quan hệ giữa hắn và Lý Thanh Thu xa cách đi không ít, hắn cũng biết muốn được Lý Thanh Thu thu nhận không phải chuyện dễ, ít nhất hắn chưa thể hiện ra thiên phú luyện võ vượt trội hơn người.

Đôi lúc vào buổi tối, hắn cũng sẽ phiền muộn.

Lý Thanh Thu cười nói: "Được thôi, đợi hắn lớn lên, biết chữ rồi, ta sẽ thu nhận hắn làm đồ đệ."

Nguyên Khởi nghe xong vô cùng mừng rỡ, lập tức quỳ xuống khấu tạ Lý Thanh Thu.

Ly Đông Nguyệt phát hiện Lý Thanh Thu không hề ngăn cản hắn, điều này khiến nàng thầm lấy làm lạ, lẽ nào thiên tư của tiểu Nguyên Lễ thật sự không đơn giản?

Thành tựu tu hành của Hứa Ngưng đã chứng minh mắt nhìn của Lý Thanh Thu trong Thanh Tiêu Môn có nhiều đệ tử như vậy mà Lý Thanh Thu không tùy tiện thu đồ đệ, đủ thấy việc hắn thu đồ đệ khắc nghiệt đến mức nào.

"Đứng dậy đi, Nguyên Khởi. Ngươi đừng luôn lấy đệ đệ ngươi làm trọng tâm, bản thân ngươi cũng phải nỗ lực luyện võ. Tư chất là một chuyện, nỗ lực hậu thiên cũng rất quan trọng."

Lý Thanh Thu nói lời thấm thía.

Nghe vậy, Nguyên Khởi đứng dậy, hướng hắn trịnh trọng gật đầu.

Sau đó Lý Thanh Thu cùng Ly Đông Nguyệt đơn giản hàn huyên hai câu rồi trở về phòng.

Hắn hôm nay có chút mệt, có lẽ là vì tiêu hao quá nhiều nguyên khí khi tu luyện Hồi Xuân Quỷ Tiên Châm.

Người tu tiên có thể không cần ngủ, nhưng đó là trong tình huống không tiêu hao nguyên khí. Đối với Lý Thanh Thu mà nói, thỉnh thoảng mơ một giấc cũng không tệ.

Giấc ngủ này rất say, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng ồn ào vang lên, hắn mới tỉnh lại.

Hắn mở mắt nhìn lại, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen.

Hắn thầm nghi hoặc, tại sao không ai gọi hắn ăn cơm?

Hắn vươn vai đứng dậy, ngay sau đó, liền nghe thấy ngoài sân viện có người đang cầu xin tha thứ, còn có các đệ tử khác đang tức giận mắng mỏ.

"Hửm? Có người ngoài đến sao?" Lý Thanh Thu đứng dậy, đi về phía cửa phòng.

Cùng lúc đó, tại khu vực sân viện gần cổng chính, mười mấy tên đệ tử đang tụ tập ở đó.

Giữa bọn hắn có một nam tử trẻ tuổi mặc áo đen đang quỳ trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, nước mắt giàn giụa. Hắn chắp tay trước ngực, đang cầu xin tha thứ, trông vô cùng thảm hại.

Hứa Ngưng đứng trước mặt hắn, gương mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm nghị.

Trương Ngộ Xuân và Khương Chiêu Hạ đã mang lương khô xuống núi, không có ai giải tán đám đệ tử này, người càng đông càng trở nên ồn ào.

Dương Tuyệt Đỉnh vượt tường viện, đáp xuống đất, hắn đứng sau lưng các đệ tử, định thần nhìn lại, ngạc nhiên kêu lên một tiếng.

"Thành Thương Hải, sao ngươi lại ở đây?" Dương Tuyệt Đỉnh mở miệng hỏi.

Nam tử áo đen đang quỳ trên mặt đất nhìn về phía hắn, không hề mừng rỡ, ngược lại xấu hổ cúi đầu, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Lúc Lý Thanh Thu đi ra khỏi phòng, Ly Đông Nguyệt ôm tiểu Nguyên Lễ cũng đi tới. Hai người nhìn nhau, Ly Đông Nguyệt lắc đầu, tỏ ý mình cũng không rõ.

"Ồn ào cái gì vậy?" Lý Thanh Thu sải bước đi tới, mở miệng hỏi.

Nghe thấy giọng hắn, các đệ tử nhanh chóng tản ra, cũng hướng hắn hành lễ.

Cảnh tượng này khiến Chương Dục đứng ở rìa sân gật đầu, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Tần Nghiệp lên tiếng trước: "Sư phụ, kẻ này lẻn vào môn phái chúng ta trộm đồ, bị sư tỷ bắt được."

Sư tỷ trong miệng hắn tự nhiên là Hứa Ngưng, mặc dù Hứa Ngưng nhỏ tuổi hơn hắn, nhưng nàng đã bái Lý Thanh Thu làm sư trước, võ công lại cao cường, khiến hắn tâm phục khẩu phục.

Trộm đồ?

Lý Thanh Thu không hề nghi ngờ, dù sao Thanh Tiêu Môn hiện tại đã khác xưa, là có thứ có thể bị trộm.

Hắn đi đến trước mặt Thành Thương Hải, trên dưới dò xét kẻ này.

Thành Thương Hải vội nói: "Ta chẳng qua là đói bụng, muốn lấy chút đồ ăn..."

Hứa Ngưng quát lớn: "Ngươi đó mà là lấy ít đồ sao? Cả một con gà nướng đều bị ngươi trộm đi! Ngươi còn xách theo hai vò rượu, hai vò rượu kia vỡ tan trên mặt đất, chuyện này không xong đâu!"

Lý Thanh Thu nghe xong, sắc mặt cũng trầm xuống.

Mặc dù Thanh Tiêu Môn có tiền, nhưng nhiều miệng ăn như vậy, bất cứ chuyện gì cũng phải tính toán tỉ mỉ. Cả một con gà nướng có thể là món xa xỉ khó có được, tên này lại dám trộm!

"Ta sẽ đền! Cho ta một cơ hội, nhiều nhất năm ngày, ta tuyệt đối sẽ mang tiền đến bồi thường cho các ngươi!" Thành Thương Hải vội nói.

Hắn không lo được nhiều như vậy, quay đầu nhìn về phía Dương Tuyệt Đỉnh, nói: "Hàng Long Đại Hiệp, lời hứa của ta có trọng lượng thế nào ngươi cũng biết, mau giúp ta nói vài lời."

Dương Tuyệt Đỉnh nghe được có hai vò rượu bị mất, giận đến sôi gan.

Bây giờ thấy Thành Thương Hải bảo mình cầu tình, hắn tức giận nói: "Giúp ngươi nói sao? Ta còn xấu hổ vì quen biết ngươi! Đường đường là Đạo Trung Chi Vương, không đi trộm của đám quyền quý bóc lột mồ hôi nước mắt nhân dân, lại mò lên núi chúng ta trộm gà trộm rượu? Trộm thì cũng thôi đi, lại còn bị một đứa tiểu nữ bắt được, ngươi có thấy mất mặt không hả!"

Dương Tuyệt Đỉnh không nói thì thôi, vừa nói câu này, Thành Thương Hải lập tức không nhịn được, gào khóc: "Dương Tuyệt Đỉnh, đây mà là tiểu nữ sao? Nàng ta quả thực là Ma đồng! Ngươi cũng không thể nào là đối thủ của nàng!"

Dương Tuyệt Đỉnh nghe vậy, giận không kìm được, làm sao hắn có thể không phải là đối thủ của Hứa Ngưng?

Dương Tuyệt Đỉnh chính là nhìn Hứa Ngưng lên núi, mới bao lâu chứ, Hứa Ngưng đã vượt qua hai mươi năm công lực khổ tu của hắn rồi.

Chỉ là khi ánh mắt của Dương Tuyệt Đỉnh vô tình lướt qua gò má Hứa Ngưng, trong lòng không hiểu sao lại run lên…