Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Cũng giống như không học xong chín năm giáo dục bắt buộc thì không thể nào thi đậu cấp ba vậy, nếu bản thân không có linh căn thì tiến đến khảo hạch cũng tương đương với thái giám tiến vào thanh lâu còn gì?
Chẳng lẽ lại ở đó than nhẹ hỏi: 'Con người ta có thể sầu muộn đến mức nào đây?'
"Linh căn là gì?" Vương Tiểu Trụ thoáng sửng sốt, gã thực sự không rõ tiểu tử ngốc này đang nói cái gì.
Triệu Thiên Lâm vội vàng thay đổi một loại phương thức hỏi khác, đó là làm sao mới có thể trở thành tu tiên giả, ví dụ như có cần tham gia khảo hạch gì đó hay không, hoặc là có cần kiểm tra coi thân thể mình có tiềm năng gì hay có nơi nào đó đặc thù hay không.
Kết quả hắn nhận được, một tin tốt, một tin xấu.
Tin tốt là trở thành tu tiên giả không cần linh căn gì, chỉ cần là người đều có thể tu hành, cứ tu luyện theo công pháp phẩm quyết do tông môn phát xuống là được. Về phần có thể tu hành đến mức độ nào, lại phải xem thiên tư của mỗi người.
Tin xấu là người bình thường rất khó trở thành tu tiên giả. Bởi vì, danh sách tu tiên giả đều là cố định. Hàng năm mỗi huyện thành chỉ có ba tư cách tu tiên thôi. Mà ba vị trí này lại bị huyện nha lũng đoạn toàn bộ rồi, chỉ những người được huyện lệnh đề cử mới có tư cách gia nhập tông môn, nhận được công pháp cơ sở, từ đó bắt đầu con đường tu hành.
Bởi vậy, phải là người như thế nào mới có thể được Huyện lệnh đề cử đã trở thành vấn đề Triệu Thiên Lâm quan tâm nhất hiện nay.
"Ta cũng không rõ lắm, nghe chưởng quầy nói thì đầu tiên phải xem xuất thân, tiếp theo phải tham gia khảo hạch gì đó... Không phải, Cẩu Đản, ngươi hỏi những thứ này để làm cái gì? Đừng bảo là ngươi đang cho rằng mình cũng có thể tu tiên đấy nhé?"
Nhìn Triệu Thiên Lâm dùng vẻ mặt chăm chú hỏi mình, Vương Tiểu Trụ cũng có chút buồn cười. Theo gã thấy nếu nhóc con Cẩu Đản này có thể tu tiên thì Vương Tiểu Trụ gã đã sớm trở thành thiên chi kiêu tử mất rồi.
"Ta hỏi một chút không được sao?" Triệu Thiên Lâm ngây ngô cười một tiếng.
"Được rồi, ngươi đừng hỏi nữa, nhanh về nhà đi, với cái xuất thân này của ngươi thì có chờ thêm một vạn năm nữa cũng không tu được tiên đâu. Còn về chuyện khảo hạch, ngay cả chữ ngươi cũng không biết thì thi như thế nào?"
Thấy sắc trời không còn sớm, Vương Tiểu Trụ vội vã về nhà, ngày mai gã phải trở về huyện làm việc, nên cần thu dọn một số thứ.
Nhưng sao Triệu Thiên Lâm có thể bỏ qua cơ hội hiếm thấy để thăm dò tình huống bên ngoài này được? Hắn nhất quyết túm Vương Tiểu Trụ lại, bắt đầu hỏi phải có xuất thân gì mới được tu tiên, lại hỏi phải tham gia cuộc thi như thế nào sau đó.
Vương Tiểu Trụ bị hắn quấn đến không kiên nhẫn, cuối cùng cũng thuận miệng nói vài câu. Đại ý là đời sau của tu sĩ không cần khảo hạch cũng có thể trực tiếp nhận được tư cách tu tiên, còn nếu không phải đời sau của tu sĩ lại muốn tu hành thì nhất định phải trải qua khảo hạch trong huyện mới nhận được tư cách đề cử.
Nhưng sau khi thông qua cuộc thi kia, có được tông môn thu nhận hay không lại còn phải xem cơ duyên nữa.
Chủ yếu nhất vẫn là danh sách.
Nếu huyện này chỉ có ba vị trí, mà năm đó huyện này lại vừa vặn xuất hiện ba người vốn là đời sau của tu sĩ có quê quán ở đây thì đám người bình thường kia sẽ mất đi tư cách tu tiên, chỉ có thể chờ tới sang năm thôi.
Lại nói, cuộc thi này cũng rất kịch liệt, nếu là vận khí tốt coi như mấy trăm người cùng tranh nhau một cái tư cách, còn nếu vận khí không tốt, khẳng định là mấy ngàn người sẽ tranh nhau một cái tư cách, độ khó thế nào chỉ cần nghĩ là biết liền.
Sau khi hiểu rõ những điều này, đầu tiên Triệu Thiên Lâm trực tiếp loại trừ cơ hội "miễn thi" ra, bởi vì vị phụ thân vừa qua đời hai năm trước của hắn là Triệu Nhị Mao cùng với gia gia Triệu Đại Mao đã qua đời từ ba mươi năm trước đều là người bình thường, thậm chí gia đình hắn còn là trường hợp nghèo ba đời điển hình.
Cả đời này, có khả năng nơi bọn họ đi xa nhất chính là huyện thành nằm cách đây mấy trăm dặm. Nếu lấy ra so sánh với người tu hành thì có lật cả tổ tông mười tám đời nhà hắn lên cũng không tìm được một mối liên hệ nào đâu.
Xem ra muốn nhận được tư cách tu tiên, cũng chỉ có một con đường là khảo hạch.
Triệu Thiên Lâm cũng không biết bọn họ cần phải thi cái gì. Mà chết cái là sau khi sống lại được hơn một tháng, ngay cả văn tự của thế giới này hắn cũng chưa từng trông thấy.
Một tên mù chữ thì làm sao thi?
Nhìn Vương Tiểu Trụ rốt cục cũng bỏ rơi mình mà chạy về nhà, lại nhìn núi non trùng điệp bốn phía, Triệu Thiên Lâm không khỏi lâm vào trầm tư. Kiếp trước nếu muốn rời khỏi núi lớn, bọn họ chỉ có hai con đường một là đọc sách hai là làm công, tới kiếp này lại có thêm một con đường tu tiên rồi, xem như niềm vui ngoài ý muốn.