Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tốc độ này, thậm chí còn nhanh hơn cả thời gian hắn đi nhà xí.

Liễu Khuynh Thành ngược lại tập mãi thành quen, nhìn theo bóng lưng Lục Trường Sinh đang chạy đi, giữa lông mày lộ ra ý cười.

"Trường Sinh sư đệ cũng đã trưởng thành rồi nhỉ!"

"Ừm?"

Diệp Thiên Dịch sững sờ, đây là ý gì?

Cùng lúc đó, Lục Trường Sinh đã đi đến dưới gốc cây tùng già. Lông mày của hắn nhíu chặt, khuôn mặt lộ vẻ nhăn nhó, toàn thân run rẩy như đang chịu đựng một nỗi đau đớn tột cùng.

Trên trán hắn sớm đã chảy ra từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu, thấm ướt cả y phục.

Nơi xa có gió nhẹ thổi qua, khiến lá cây lay động xào xạc, ánh sáng lấp lánh chiếu xuống. Một lúc sau, thần sắc của Lục Trường Sinh mới dần hòa hoãn lại.

"Cái Vạn Kiếp Tiên Thể này của ta có thể đừng hành hạ người như vậy được không, mỗi lần tu luyện đến đột phá đều như lấy mạng người, tại sao lại có thể chất buồn nôn như vậy..."

Lục Trường Sinh bất đắc dĩ. Trước đây, khi mới bắt đầu tu luyện, hắn cảm thấy mình có xương cốt tinh kỳ, là một kỳ tài tu luyện vạn người không có một.

Sự thật đúng như hắn nghĩ, Vạn Kiếp Tiên Thể của hắn quả thật là hiếm có trên đời.

Người khác tu luyện dẫn thiên địa linh khí nhập thể, tuần hoàn chu thiên, hóa thành tu vi của mình, lặp đi lặp lại như vậy.

Mà hắn tu luyện lại giống như nuốt lưỡi dao vào cổ họng, đập nát tảng đá lơn trên ngực, cho tay không vào chảo dầu!

Mỗi lần tu luyện đều là một lần tra tấn, đột phá càng cao thì càng nguy hiểm đến tính mạng, toàn thân phải chịu đựng vô số đau đớn. Thể chất của hắn dường như đã trải qua vạn kiếp cay đắng.

Không chỉ như thế, hắn còn cần lượng linh khí tu luyện gấp nhiều lần so với người khác, thậm chí gấp mười mấy lần, theo tu vi không ngừng tăng lên, lượng linh khí cần cũng ngày càng nhiều.

Bất quá pháp lực của hắn cũng cao hơn nhiều so với những người cùng cảnh giới.

Đến bây giờ hắn đã tu luyện được hơn mười năm.

Con đường tu luyện bắt đầu từ Luyện Khí, sau đó là Tụ Linh, Ngưng Nguyên, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Hư...

Hắn cũng đến Kết Đan tầng tám.

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nhìn thoáng qua ngọn núi phía xa - Thương Vân Phong, nơi ở của tông chủ.

"Nghe nói tông chủ sau khi đột phá Kết Đan tầng tám, liền bắt đầu lười biếng tu luyện, không biết ta hiện tại có thể đánh được hắn hay không!"

Lục Trường Sinh nghĩ đến đây, lập tức thay một bộ y phục màu đen, cất bước trên không trung mà đi.

Bóng đêm mông lung, Thương Vân tiên tông một mảnh tĩnh mịch.

Bỗng dưng một tiếng hét dài kêu rên phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Bên trên Thương Vân Phong có vô số quang huy hiện lên, chỉ thấy một thân ảnh thất tha thất thểu xông lên không trung.

Chính là tông chủ Thương Vân tiên tông, Lạc Thiên.

Lúc này Lạc Thiên hoàn toàn không còn dáng vẻ cao cao tại thượng của một tông chủ, ngược lại quần áo tả tơi, tóc tai bù xù, trên mặt có mấy khối máu ứ đọng, một đôi mắt đã sưng húp không mở ra được, lộ vẻ vô cùng chật vật.

Ở phía sau hắn là một đạo hắc ảnh đang bay lên, đuổi theo không bỏ.

"Cuồng đồ lớn mật, ngươi khinh người quá đáng!"

Lạc Thiên gầm thét, giận sôi lên, mình đường đường tông môn chi chủ, lại bị người đêm hôm khuya khoắt kéo lên đánh một trận, hơn nữa còn không có đánh thắng.

Lạc Thiên gầm lên giận dữ, hắn đường đường là tông môn chi chủ, vậy mà đêm hôm khuya khoắt lại bị người ta kéo lên đánh một trận.

Mặc dù không thụ trọng thương, thế nhưng thực sự là quá mất mặt!

Từ tám, chín năm trước đã xuất hiện một tên ma đầu, thường xuyên tìm người đánh đập tàn nhẫn, nhưng không ai bắt được hắn.

Mà lại theo thời gian chuyển dời, người này lá gan càng lúc càng lớn, đánh đệ tử chưa đủ nghiền, lại bắt đầu đánh trưởng lão của các đỉnh núi, đánh một đoạn thời gian, liền bắt đầu dời ma chảo đến các vị phong chủ.

Bây giờ lại đánh tới tận trên đầu tông chủ hắn. Lạc Thiên càng nghĩ càng tức

Mọi người nghe được động tĩnh liền nhao nhao đến đây xem xét, kết quả đối phương đã sớm biến mất không còn hình bóng.

Khi tất cả các vị phong chủ chạy đến nơi thì đã trễ.

Bên trên Thanh Vân Phong, Diệp Thiên Dịch nghe được động tĩnh cũng đứng dậy xem xét.

Vừa định tiến đến trợ giúp, lại nhìn thấy một đạo hắc ảnh lao vào Thanh Vân Phong.

Diệp Thiên Dịch lập tức trong lòng xiết chặt, liền muốn tiến đến xem xét.

Kết quả tìm một vòng cũng không phát hiện dị thường, chỉ thấy Lục Trường Sinh từ đằng xa đi tới, là phương hướng của Đại sư huynh bế quan.

"Nhị sư huynh, muộn như vậy còn chưa đi ngủ?" Lục Trường Sinh mở miệng hỏi thăm.

Diệp Thiên Dịch nói: "Sư đệ, vừa rồi người có nhìn thấy có người tiến vào Thanh Vân Phong không?"

"Không có a!"

"Không có?"

Diệp Thiên Dịch hồ nghi, đánh giá vị tiểu sư đệ này một chút, nhưng cũng không có nhiều lời, quay người hướng phía Thương Vân Phong rời đi.