Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Cô vừa nói như vậy, đội phó Dư liền nhớ ra.
"Hóa ra là căn nhà đó, cũng được đấy, tuy không phải khu này, nhưng cũng không xa, chúng ta đều là công an, sợ gì xui xẻo, chỉ là căn nhà đó chỉ có một phòng, diện tích cũng nhỏ, hai vợ chồng cậu ở tạm thì được, sau này mà sinh con thì chắc không đủ."
Nghe vậy Chu Ngôn đã rất vui mừng rồi: "Như vậy là tốt rồi, bọn tôi cứ ở tạm, chuyện khác tính sau, trước tiên phải có chỗ ở đã, vậy tan làm tôi qua đó hỏi thử xem."
Nói xong anh ta nhìn Tô Hòa, "Đồng chí Tiểu Tô, cảm ơn cô."
Tô Hòa cười lắc đầu, "Chuyện nhỏ thôi mà, giúp được anh là tôi vui rồi."
"Giúp một đại ân rồi!"
Tô Hòa nhìn bộ dáng anh ta thở phào nhẹ nhõm cũng cười, vốn căn nhà kia cô cũng từng do dự muốn tự mình thuê lại hay không, dù sao Đại Hắc đã tới đây, còn muốn ở cùng với nó.
Nhưng mà lại nghĩ tới ví tiền xẹp lép, cuối cùng chỉ có thể nhịn đau từ bỏ, haiz, vẫn phải tích góp tiền trước đã!
...
Cứ như vậy làm việc vài ngày, công việc đồn cảnh sát Tô Hòa đã dần dần quen thuộc, mấy ngày nay trong sở không có vụ án lớn gì, nhiều lắm chỉ là giải quyết chút tranh cãi của dân chúng.
Bởi vì hành động vĩ đại của Tô Hòa lúc trước, việc này bây giờ xấp xỉ đều sắp xếp cho cô, hoặc là mang theo cô cùng đi làm nhân vật mặt sắt vô tư một phen.
Dẫn tới mấy ngày nay hiệu suất phá án của đồn cảnh sát tăng lên rất nhiều, mà Tô Hòa cũng để lại bóng ma trong lòng quần chúng xung quanh.
Vốn tưởng rằng công việc của cô sẽ trôi qua trong cảnh gà bay chó sủa như vậy, kết quả, không bao lâu, trong sở liền có một đại án.
...
Hôm nay, đến lượt Tô Hòa và Tôn Đại Hải trực đêm.
Bình thường ban đêm gần như không có việc gì, người dân không có việc gì gấp rất ít khi tới báo án vào ban đêm, đương nhiên, bình thường người tới báo án vào ban đêm cũng đều là chuyện lớn.
Tô Hòa cũng không phải lần đầu tiên trực ca đêm, những công an như họ bình thường đều là hai người một lớp, thay phiên nhau, xấp xỉ năm ngày một lượt.
Lần trước là cô và Lý Nghị cùng nhau trực ban, chỉ có điều lần này Lý Nghị có việc nhà, cho nên liền đổi ca với Tôn Đại Hải.
Tô Hòa những ngày qua đã quen thuộc với Tôn Đại Hải, biết anh ta tuy tính cách hàm hậu, nhưng trong thô có tinh tế, bằng không cũng sẽ không ở đồn cảnh sát làm lâu như vậy.
Tô Hòa đối với anh ta ấn tượng rất tốt, lúc trực ban nhàm chán liền hỏi anh ta một số việc trong quân đội, nghe anh ta nói cường độ huấn luyện mỗi ngày, hơn nữa khi ra nhiệm vụ rất kinh tâm động phách, Tô Hòa thật sự cảm thấy quân nhân thời đại này thật sự là quá mức vĩ đại!
Tối hôm đó, vẫn giống như trước đây, nửa đêm không có việc gì, sau nửa đêm hai người liền nằm bò ra bàn chợp mắt một lát.
Kết quả đến hơn bốn giờ sáng, đang lúc cô mơ mơ màng màng sắp ngủ.
Một đám người vội vã đến đồn cảnh sát báo án.
Tô Hòa sau khi nghe được thanh âm lập tức lấy lại tinh thần, Tôn Đại Hải cũng mở mắt.
Chỉ thấy một đám người đi vào, liền lớn tiếng hô: "Đồng chí công an, có người giết người, mau đi bắt người!"
Còn có người khác trong nhóm cũng hô hào: "Giết người gì? Anh ta tự chết đấy!"
Tóm lại tình cảnh rất hỗn loạn.
Tôn Đại Hải thấy vậy liền lấy khí thế ra lớn tiếng nói: "Tất cả im miệng, nói từng người một!"
Dáng người anh ta cao lớn, trừng mắt, cộng thêm bộ công an phục trên người, tự dưng làm người ta sợ hãi, những người này lập tức im miệng.
Mà Tô Hòa sau khi nghe được có người chết cũng nghiêm túc hẳn lên.
Cầm lấy cuốn sổ ghi chép trên bàn, đi tới hỏi: "Bây giờ có thể nói rồi đấy, nhà ở đâu, khi nào phát hiện người chết, thân phận người chết xác định chưa? Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?"