Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lý Nghị nói xong phỏng chừng cũng đoán được điểm ấy, hiếm thấy có chút ngượng ngùng, "Ân, cái kia, bát tự còn chưa có bỏ qua đâu, cũng đừng hỏi nữa!"

Tô Hòa nhìn Lý Nghị cười như vậy, khó được muốn trêu chọc anh ta hai câu nữa, kết quả còn chưa mở miệng đã bị đội trưởng Dư gọi tới.

Vốn tưởng rằng là muốn hỏi cô về vụ án, không nghĩ tới đội trưởng Dư sau khi nhìn thấy cô liền mở miệng hỏi: "Tối hôm qua là lần đầu tiên nhìn thấy thi thể nhỉ? Thế nào, không bị dọa chứ?"

Tô Hòa nghe xong có chút bất ngờ, không ngờ đội trưởng Dư sẽ quan tâm điều này, sau đó nghĩ nghĩ, hẳn là Tôn Đại Hải đã nói gì với ông ấy.

Dù sao lúc ấy cô không được bình thường, mặc dù tận lực khống chế, nhưng vẫn bị Tôn Đại Hải nhìn ra.

Nghĩ đến đây, Tô Hòa không khỏi cảm thấy trong lòng ấm áp, không ngờ dưới bề ngoài thô kệch của Tôn Đại Hải, thế mà còn có một mặt tinh tế như vậy.

Thế là cô cười nói với đội trưởng Dư: "Yên tâm đi, Dư đội trưởng, tôi không sao, tuy lần đầu tiên thấy tôi hơi sợ, nhưng tôi tin rằng rất nhanh tôi sẽ thích ứng."

Dư đội trưởng nghe cô nói như vậy cũng bất ngờ nhìn cô một cái, sau đó cười nói: "Sợ hãi cũng không sao, cháu mới chưa đến mười tám tuổi, còn là một cô gái nhỏ, không cần miễn cưỡng bản thân, nếu không quen thì sau này giao cho người khác làm là được, bình thường trong sở nhiệm vụ nhiều, trước đó cháu xử lý tranh chấp rất tốt."

Nói xong lại sợ Tô Hòa nghĩ nhiều, vì thế lại kể cho cô tình huống của mình.

"Chú còn nhớ rõ lần đầu tiên chú nhìn thấy thi thể, khi đó chú mới 13 tuổi, còn đang đi dã ngoại cùng đội, một buổi tối nọ lớp trưởng dẫn chúng tôi đi làm nhiệm vụ, bởi vì chú tuổi còn nhỏ nên bị sắp xếp ở phía sau canh gác.

Không ngờ lúc đó trong đống củi lửa không biết đã giấu thi thể từ lúc nào, cũng không biết đã để bao lâu, đã phân hủy rồi, nhưng để không ảnh hưởng đến nhiệm vụ, chú vẫn chịu đựng sợ hãi ở cạnh đó cả đêm.

Cũng vì vậy, sau khi nhiệm vụ kết thúc chú liền nôn thốc nôn tháo, vài ngày không dám ăn thịt, gầy đi mấy cân đấy."

Tô Hòa nghe xong kinh ngạc, không ngờ Dư đội trưởng còn có trải nghiệm như vậy, "Vậy chú vượt qua như thế nào?"

"Thấy nhiều thì quen." Dư đội trưởng thở dài, "Khi đó thời cuộc khó khăn, cũng không có nhiều thời gian như vậy để cho chú thích ứng, chính là tự mình khắc phục, từ lần đầu tiên thấy thi thể, lần đầu tiên giết địch sợ hãi, đến sau này chai sạn, trải qua nhiều, cũng liền cảm thấy không có gì..."

Nói xong lại nhìn về phía Tô Hòa, "Nhưng cháu thì khác, cháu sinh ở một thời đại tốt, quốc gia ổn định, kẻ xâm lược đã bị đuổi ra khỏi biên giới, không cần lo lắng sợ hãi như vậy, cũng không cần bắt buộc mình, dù sao cho dù là làm công việc khác, cũng là đang làm việc, cũng là đang phục vụ cho nhân dân, mọi người cũng sẽ không nói gì."

Tô Hòa hiểu ý tứ của đội trưởng Dư, nhưng vẫn lắc đầu.

"Xin lỗi, đội trưởng Dư, nếu đã chọn công việc công an này, vậy thì sớm muộn gì cháu cũng phải gặp những thứ này, cháu tin rằng mình có thể vượt qua, cũng sẽ cố gắng đạt đến tiêu chuẩn của một công an hợp cách, cho nên cháu không muốn sau này chỉ xử lý một số chuyện vặt vãnh."

Dư đội trưởng nghe cô nói như vậy sắc mặt cũng không có gì thay đổi, chỉ là nhìn cô hỏi: "Cháu nghĩ kỹ chưa? Cháu xác định em có thể làm được sao?"

Tô Hòa nghiêm túc gật đầu, "Cháu xác định, cháu có thể làm được!"

Tô Hòa chưa từng coi mình là đóa hoa trong nhà kính, tuy sinh ra trong thời bình, nhưng trong xương tủy cô vẫn có chút mạnh mẽ, đã muốn làm thì phải làm tốt nhất.

Hơn nữa cô cũng không cho rằng thời đại mà đội trưởng Dư nói bây giờ có bao nhiêu yên ổn, nhiều lắm là tốt hơn trước giải phóng một chút, nhưng vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề, cho nên cô cần không ngừng củng cố bản thân, mới có thể để cho bản thân sinh tồn thuận lợi ở thời đại này!

Mà Dư đội trưởng nghe xong lời của cô chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười, đưa tay vỗ vỗ vai cô nói: "Hảo chí khí, vậy chú chờ cháu trở thành một công an hợp cách!"

Tô Hòa cũng cười, "Vậy chú hãy chờ xem!"

  ...