Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
So sánh như vậy, Tô Hòa đột nhiên cảm thấy nhà mình như vậy đã là rất tốt rồi!
Ít nhất vẫn có thể có một phòng riêng, đúng không?
Hơn nữa, nhà bố mẹ cô và nhà chú ba thật ra cũng có thể ngăn phòng ra, như vậy lần sau có ai kết hôn, có lẽ cũng có thể có chỗ ở.
Được rồi, xem ra là cô lo lắng quá rồi, vốn dĩ cô còn nghĩ nếu anh họ kết hôn xong không có chỗ ở, có thể ở phòng cô trước, dù sao bây giờ cô đã đi làm, cũng ít khi về nhà.
Kết quả bị bà nội Tô trực tiếp từ chối, rõ ràng là dù cô không có ở nhà, bà cũng không có ý định cho người khác ở phòng cô, căn phòng này vẫn là của cô.
...
Buổi tối, lâu lắm rồi mới được ngủ ở nhà, Tô Hòa khó có thể chợp mắt được.
Cô hơi nhớ Đại Hắc.
Lần này Đại Hắc không về cùng cô, hiện tại nó đang sống rất tốt ở đồn cảnh sát, đặc biệt là những người ở nhà bếp, rất thích nó.
Dù sao từ sau khi Đại Hắc đến ở đồn cảnh sát, nhà bếp không còn chuột nữa, khiến bọn họ bớt lo lắng được phần nào.
Đặc biệt là chú Liêu đầu bếp, rất thích cho nó ăn, bình thường ngay cả thịt cũng cho nó ăn, mới đi có mấy ngày, Tô Hòa đã cảm thấy Đại Hắc béo lên không ít, ngay cả bộ lông cũng bóng mượt hơn.
Thấy nó sống tốt Tô Hòa liền yên tâm, nếu không, nó là một con mèo hoang lớn lên trên núi, cô sợ nó không thích nghi được với cuộc sống ở thành phố.
Mà trước khi đi Tô Hòa cũng từng hỏi Đại Hắc có muốn về cùng cô không, nhưng nó từ chối, nói là đã tìm được một nơi rất thú vị, không muốn về cùng cô.
Tô Hòa cũng không ép, nếu không, cô còn đang hơi do dự, nếu về thì chắc chắn không thể để nó tự chạy về được, mà cô cũng không biết xe buýt có cho phép mang mèo lên hay không...
...
Bởi vì tối hôm qua mất ngủ, sáng hôm sau Tô Hòa ngủ dậy muộn.
Lúc cô dậy, những người đi làm trong nhà đều đã đi cả rồi, nhưng lần này không phải tất cả mọi người đều đi, mùa đông không có nhiều việc trên ruộng, cũng không cần nhiều người như vậy, cho nên mọi người có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút, mà học sinh hiện tại cũng đang nghỉ đông, cho nên trong nhà vẫn còn khá đông người.
Tô Hòa ăn cơm xong, bèn về phòng lấy bộ quần áo công an hôm qua thay ra.
Tô Miêu thấy vậy liền tò mò chạy tới: "Chị, chị lấy quần áo ra làm gì thế, muốn giặt à?"
Tô Hòa lắc đầu: "Không phải, bộ này hôm qua chị mới thay, chị định nhờ bà sửa lại một chút."
"Bà sang nhà thím Lưu xay bột rồi, không phải chị thích ăn bánh trôi bánh chay à? Nhà mình vẫn còn một ít gạo nếp, bà định làm cho chị ăn đấy."
"À, vậy à! Vậy thôi, đợi bà về rồi nói sau." Tô Hòa nghe xong liền xoay người định về phòng.
Tô Miêu thấy thế vội nói: "Hay là để chị Tô Hồng sửa giúp chị đi, tay nghề của chị ấy được bà dạy dỗ, bây giờ đã có thể tự làm quần áo rồi đấy."
"Cái gì? Tô Hồng biết may quần áo rồi sao?" Tô Hòa nghe vậy kinh ngạc quay đầu lại, nếu cô nhớ không nhầm, Tô Hồng năm nay mới 15 tuổi?
"Vâng, năm ngoái chị Tô Hồng thi trượt cấp ba, sau khi nghỉ học ở nhà đã học may quần áo với bà, bây giờ may đẹp lắm, hí hí, thật ra thì em với chị Tô Tử cũng học lỏm được chút ít, nhưng mà bây giờ chỉ mới học được cách vá thôi."
Ừm... Được rồi, xem ra trong nhà này, trừ cô ra, những người con gái khác đều biết kỹ năng này.
"Vậy... hôm nay chị Tô Hồng có rảnh không?" Nói xong Tô Hòa có chút do dự, bảo em họ nhỏ tuổi hơn giúp mình sửa quần áo, cô luôn cảm thấy hơi ngại.
"Yên tâm đi chị, chị Tô Hồng rất ít khi ra ngoài, lúc này chắc đang ở trong phòng đấy."
Nói xong liền quay đầu chạy vào phòng ba người bọn họ báo tin.
Tô Hòa thấy thế cũng không do dự nữa, cầm quần áo đi theo vào.