Toàn Quân Liệt Trận

Chương 18. Hung dữ một chút (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Thứ hai, nếu các ngươi bắt nạt người khác, ta sẽ đánh các ngươi. Nếu các ngươi xả rác, khạc nhổ lung tung và không tuân theo quy tắc, ta sẽ đánh các ngươi."

Cao Cung nuốt khan, có chút khó khăn hỏi: "Nhưng tiểu gia, bọn ta là người trong hắc đạo."

Lâm Diệp: "Ừ, các ngươi là vậy."

Cao Cung: "Tiểu gia, theo như ngươi nói, đây gọi là hắc đạo gì nữa chứ."

Lâm Diệp cúi đầu nhìn cây gậy gỗ trong tay.

Cao Cung: "Tiểu gia chính là lợi hại, định lại quy tắc của hắc đạo, sự kiên quyết này không ai bì kịp."

"Thứ ba, trên con đường này có một người thợ rèn què và một người chột nấu rượu, các ngươi giúp ta âm thầm theo dõi."

Cao Cung nghe đến đây liền hưng phấn nói: "Ta biết hai lão gia tử kia có tiền, tiểu gia cứ nói, khi nào chúng ta động thủ?"

Một gậy!

Cao Cung nằm bò trên đất, trán chảy máu.

Lâm Diệp nói: "Muốn cướp của một người què và một người chột, các ngươi cũng xứng nói mình là hắc đạo?"

Cao Cung bịt lấy trán, nghẹn ngào hỏi: "Tiểu gia, vậy theo dõi bọn họ làm gì?"

Lâm Diệp thản nhiên trả lời: "Không có gì, chỉ theo dõi thôi."

Nói xong hắn quay người nói: "Đi đi."

Đám bốn người Cao Cung bò dậy bỏ chạy, nhưng lại chạy về một hướng khác, Lâm Diệp cau mày quay đầu lại: "Đi theo ta."

Bốn người lập tức dừng lại, cúi đầu lặng lẽ quay lại.

Lâm Diệp nói: "Ta đã nói rồi, hôm nay ra sẽ dẫn các ngươi đi ăn cơm."

"Tiểu gia, đi ăn gì?"

“Quán mì của ai trên con phố này ngon nhất?"

"Tiểu gia, nhà Lão Trần là người duy nhất bán mì trên phố này."

“Ồ, biết rồi, vậy thì nghe theo ngươi, chúng ta đến quán mì ngon nhất của con phố này."

Món mì không ngon.

Ăn xong, Lâm Diệp nói muốn trở về chỗ ở, bốn tên kia lại ngậm tăm xỉa răng, không mục đích mà đi dọc đường phố.

Cao Cung nhìn quanh, thấy Lâm Diệp không còn ở đó nữa, liền nhổ chiếc tăm trong miệng ra và nói: "Mẹ kiếp"

Một tiếng 'bốp' vang giòn, Cao Cung bị vỗ vào sau đầu, người gần như nhảy ra ngoài.

Hắn ta quay đầu lại định chửi rủa thì thấy Lâm Diệp xuất hiện sau lưng hắn ta như một bóng ma, tay kia còn đang giơ lên.

Lâm Diệp hỏi: "Vừa rồi ngươi muốn mắng cái gì?"

Cao Cung cúi đầu quay lại, nhặt chiếc tăm vừa nhổ lên: "Mẹ kiếp bọn quan phủ chó chết, lúc trước còn nói muốn dốc sức để đường phố sạch sẽ, vậy mà trên đường còn không có lấy một cái sọt rác."

Lâm Diệp: “Vậy ngươi nghĩ trên con phố này cần bao nhiêu sọt rác thì thích hợp?”

Cao Cung: “Con đường dài như vậy, không có năm mươi cái thì chắc chắn không đủ.”

Lâm Diệp: "Vậy thì sáu mươi cái, sáng sớm mai phải có, sáng mai mà ta thấy không có thì ngươi sẽ ngồi xổm ở đây, há miệng ra làm sọt đựng rác."

Cao Cung cúi đầu: "Nhưng tiểu gia, trên đường này sọt rác một ngày đã đầy rồi, ngày hôm sau mặt đất lại bẩn."

Lâm Diệp: “Ngươi là người trong hắc đạo."

Cao Cung: “Đúng, đúng, chúng ta là người trong hắc đạo."

Lâm Diệp: “Nếu đã là người trong hắc đạo, vậy có thể đi gõ cửa từng nhà thu tiền được không?”

Cao Cung: "Được được, việc này là sở trường của bọn ta."

Lâm Diệp gật gật đầu: “Các ngươi đến cửa thu tiền của tất cả những người dùng đến sọt rác này, mỗi một quầy một tiệm, mỗi ngày thu một đồng, không giao tiền thì không dọn rác cho bọn họ, các ngươi là người trong hắc đạo, hung dữ một chút."

"Vâng."

Răng của Cao Cung sắp bị nghiến nát rồi, chỉ cảm thấy sự nhục nhã trong lòng đang như lửa đốt.

Lâm Diệp nhìn vào mắt Cao Cung và nói: "Nào, ra lệnh cho ta vứt rác vào sọt chứ không được tùy ý vứt trên đường, hung dữ một chút."

Cao Cung: "Xin tiểu gia vứt rác..."

Lâm Diệp giơ tay lên và tát một cái 'bốp' vào sau đầu Cao Cung một lần nữa.

Hắn nói: "Hung dữ một chút."

Cao Cung hai mắt đỏ hoe, hét toáng lên: "Con mẹ ngươi, không biết vứt rác vào sọt sao? Còn thấy ngươi vứt rác lung tung nữa, lão tử đánh chết ngươi, có tin không hả?"

Lâm Diệp hài lòng gật đầu: "Cứ như vậy, đi đi."

Cao Cung một tay ôm phía sau đầu, một tay che trán phía trước, tăng nhanh tốc độ bỏ chạy, ba tên tiểu đệ đi theo phía sau.

Lâm Diệp quay người vừa đi vừa nghĩ, nếu Cao Cung có cốt khí cứng cáp một chút, vậy thì nên đi tìm người tới đối phó với hắn mới phải.

Luyện tập trong võ quán, ngoại trừ mỗi ngày đọ một chiêu với Trần Vi Vi thì không có thực chiến gì cả.

Nếu muốn nhanh chóng nâng cao thực lực, vẫn phải thực chiến nhiều mới được, mà trước kia Cao Cung có nói, phía trên hắn còn có người chiếu cố.

Có điều ngẫm lại, có lẽ cũng không mấy quan tâm đến đám người Cao Cung, Cao Cung dường như cũng không dám tùy tiện tới tìm người phía trên của hắn nhờ xuất đầu lộ diện.

Vì vậy, những việc Lâm Diệp ép Cao Cung đi làm, phàm là người trong hắc đạo, có lẽ đều đã chạm đến giới hạn rồi.

Trên thực tế, những người được gọi là người trong hắc đạo này hầu hết đều không luyện võ, chỉ là hạ thủ vừa tác ác vừa độc địa thôi.

Lâm Diệp cảm thấy mình còn thiếu sót quá nhiều và cần phải giao thiệp nhiều hơn với những kẻ tàn ác và đen tối này.

Bởi vì thực sự mà nói, vừa tàn ác vừa thâm hiểm, hạ thủ vô tình, còn ai có thể so sánh được với những trinh sát sinh tử vô thường ngoài biên cương chứ?

Biên giới Bắc Cương cách xa ngàn dặm, nói đến trinh sát, còn ai có thể so sánh với Vô Cụ Doanh năm đó?

Một người què, một người chột.