Toàn Quân Liệt Trận

Chương 26. Nhặt về hai người (3)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lâm Diệp đi tới nhặt bánh bao bỏ vào thùng rác, lúc nhìn lại, bốn người Cao Cung đã chạy xa rồi.

Khi đến cửa tiệm bán bánh bao, Lâm Diệp nắm tay tiểu hành khất định đi vào, tiểu hành khất đó liên tục lùi lại, như thể có chết cũng không chịu tiến vào.

Lâm Diệp đại khái hiểu rằng có lẽ những người trong quán này đã từng dọa nạt tiểu hành khất này.

“Vậy ngươi đợi ta, ta đi mua."

Lâm Diệp nhẹ giọng nói một câu rồi đi vào mua bánh bao, tiểu hành khất đứng đó đợi hắn, cúi đầu nhìn tay mình, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, quay người đi tới nơi có nước bẩn ở một bên rửa tay, ra sức chà chà bàn tay nhỏ.

Lúc Lâm Diệp ra ngoài, tình cờ lại nhìn thấy, trong lòng có chút đau xót.

“Nước cũng không sạch.”

Hắn lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng đưa cho tiểu hành khất: "Dùng cái này bọc lấy mà ăn."

Tiểu hành khất lắc đầu: “Ta không sợ ăn, ta sợ ngươi.”

Ánh mắt của cậu bé nhìn về phía tay Lâm Diệp, có lẽ là vì tay Lâm Diệp quả thực quá sạch sẽ, quá đẹp rồi.

Lâm Diệp lại cảm thấy trong lòng đau đớn.

Hắn dùng khăn tay gói một cái bánh bao đưa cho tiểu hành khất: "Ăn đi."

Tiểu hành khất ừ một tiếng, cắn một miếng, phần lớn bánh bao đã vào trong miệng, quả nhiên cắn một miếng là nghẹn rồi.

Lâm Diệp lấy bình nước mang theo bên mình ra, động tác tự nhiên, không hề vì tiểu hành khất này bẩn mà do dự chút nào.

"Ngươi tự ăn đi."

Lâm Diệp đưa bình nước cho tiểu hành khất xong thì muốn rời đi, vừa bước đi liền cảm thấy dưới chân chùng xuống, lúc nhìn lại, cậu bé ăn xin kia lại ôm lấy chân hắn.

Cậu bé ôm chặt lấy hắn, ngước đầu nhìn hắn, đôi mắt long lanh và ngấn nước.

Lâm Diệp đột nhiên nhớ tới trước đó mình đã đá Cao Cung một cái, tiểu hành khất này có lẽ nghĩ rằng mình có thể bảo vệ cậu bé.

Lâm Diệp luôn cảm thấy mình không được coi là người có lòng nhiệt tình, cũng sẽ không nghĩ quá nhiều về người khác, dù họ đáng yêu hay đáng thương.

Cũng không biết tại sao hôm nay trúng tà gì, không những không nổi chứng ưa sạch sẽ mà còn không ngừng động lòng trắc ẩn.

"Bỏ đi."

Lâm Diệp tự nhủ: "Giữ ngươi lại làm một thư đồng cũng được."

Hắn chỉ vào chân mình ra hiệu cho tiểu hành khất bỏ ra, tiểu hành khất lắc đầu, Lâm Diệp đưa tay ra, tiểu hành khất đột nhiên nhảy lên, nắm lấy ngón tay của Lâm Diệp.

Thế là, Lâm Diệp nhặt một đứa trẻ ăn xin về nhà.

Việc hắn muốn làm rất lớn, rất hung hãn, có thể nói là cửu tử nhất sinh cũng có thể là thập tử vô sinh.

Cho nên hắn biết rất rõ mình không nên làm như vậy, nếu hắn chết rồi, tiểu hành khất này không phải sẽ lại lưu lạc đầu đường xó chợ sao?

Có lẽ là bà bà ảnh hưởng quá lớn đến hắn, cuối cùng cũng không thể tàn nhẫn được.

Đi được khoảng một dặm, tiểu hành khất đột nhiên buông tay và chạy ra ngoài, để lại Lâm Diệp sững sờ.

Tiểu hành khất nhanh chóng chui vào một đống củi bên đường, dùng hay tay đào thật nhanh, một lúc sau, cậu lôi ra một con chó con cũng bẩn thỉu như mình, trông khoảng hai ba tháng tuổi, có lẽ cũng đói lả rồi, trông rất ủ rũ.

Con chó con này cũng bẩn thỉu đến mức không nhìn ra được màu sắc, nó nằm trong vòng tay của tiểu hành khất, khẽ rên rỉ, dùng sức lực còn lại không nhiều của nó để tỏ thân mật với tiểu hành khất.

Lâm Diệp cảm thấy mình có vấn đề rồi, tiểu hành khất này không khiến hắn nổi chứng ưa sạch sẽ cũng thôi đi, vậy mà con chó nhỏ này cũng không khiến chứng ưa sạch sẽ của hắn phát tác.

“Nó bị chó lớn trên đường bắt nạt, không dám ra ngoài tìm thức ăn, sắp đói chết rồi. Ta lục nhiều thùng rác rồi mà chỉ tìm được nửa cái bánh bao hấp, vốn định ăn một nửa còn để lại cho nó một nửa."

Tiểu hành khất có lẽ đã bỏ sự phòng bị xuống, bắt đầu nói nhiều hơn, đặt chiếc bánh bao vào miệng con chó con, con chó con kia lập tức vùng vẫy, rõ ràng là đang rất vội.

Cứ như vậy, Lâm Diệp đã dẫn một người ăn xin nhỏ và một chú chó con trở về nơi ở của mình.

"Ta đi đun nước cho hai ngươi, phải tắm rửa một chút."

Lâm Diệp chỉ vào ghế đá trong sân: “Qua bên kia ngồi, không được vào phòng ta."

Hắn nói lời này không có chút quả quyết nào cả, nói xong còn có chút hối hận.

Có điều, hắn cảm thấy không sao khi tiếp xúc với tiểu hành khất này, nhưng nếu tiểu hành khất cùng con chó hoang kia chạy vào giường của hắn mà lăn một vòng, có lẽ cả gối và chăn hắn cũng không cần nữa.

Không lâu sau, Lâm Diệp đun nước xong, kiểm tra nhiệt độ nước rồi cho vào hai thùng gỗ, một lớn một nhỏ, thùng lớn dùng cho người, thùng nhỏ cho chó.

"Ngươi ngâm mình trước một lát, ta tắm cho chó, lát nữa sẽ tắm cho ngươi."

Lâm Diệp nói xong liền xách con chó đen nhỏ bỏ vào thùng gỗ nhỏ, con chó đen nhỏ đó ăn no rồi cũng hồi lại được chút sức lực, liều mạng vùng vẫy.

Lâm Diệp vừa thu phục con chó đen nhỏ vừa ngẩng đầu nhìn tiểu hành khất, trong đầu còn đang suy nghĩ, tiểu tử này phỏng chừng cũng đen như con chó nhỏ này.

Khi nghĩ đến đây, hắn đột nhiên kinh hô một tiếng, ném con chó đen nhỏ ra ngoài.

Giây tiếp theo, Lâm Diệp nắm lấy quần của tiểu hành khất và kéo lên.

Một giây sau nữa, Lâm Diệp quay người lại, thở hổn hển, hắn sợ hãi như vậy chỉ vì tiểu hành khất này vậy mà lại là một bé gái.