Toàn Quân Liệt Trận

Chương 28. Ta muốn bốn phần (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Mới hơn mười tuổi mà đã có dung mạo bảy phần nghiêng nước nghiêng thành, nếu lớn thêm vài tuổi nữa thì còn thế nào chứ?

Nhìn thấy những người kia ngơ ngác nhìn, Lâm Diệp lạnh lùng nói: "Vào phòng xách nước ra đổ đi."

Cao Cung đá Lưu Đại Phát và Triệu Tài mỗi người một đá: “Mau đi đi.”

Sau khi hai người đó vào phòng nhìn thấy nước trong thùng, hai người sững sờ, Triệu Tài lẩm bẩm: "Đây là bùn đất sao?"

Hai người xách thùng gỗ, hì hục đi ra, tạt nước vào rãnh thoát nước ngoài cửa, bùn đất trong thùng gỗ đều hắt lên tường.

"Ta đói rồi."

Tiểu hành khất rụt rè đi tới, kéo góc áo Lâm Diệp.

Cao Cung hỏi: "Tiểu Lâm Gia, vị này là?"

Lâm Diệp suy nghĩ một chút, trả lời: "Muội muội của ta."

Cao Cung: “Thì ra là đại tiểu thư, vừa nãy đại tiểu thư cùng con chó của mình ngã xuống vũng bùn nhỉ.”

Nói xong lời này, Lưu Đại Phát từ ngoài cửa trở về lắc lắc đầu: "Không thể, ngã vào vũng bùn thì bẩn, tắm xong nước sẽ như nước bùn, không thể có từng lớp bùn được."

Lâm Diệp: "Hả?"

Lưu Đại Phát: "Không có gì là tuyệt đối!"

Để giảm bớt sự xấu hổ, hắn ta mỉm cười hỏi: "Đại tiểu thư tên là gì?"

Lâm Diệp nhìn về phía tiểu hành khất, cô bé đáp: "Tử Nại."

Lưu Đại Phát: “Lâm Tử Nại, tên thật hay.”

Tiểu hành khất: "Tạ, Tạ Tử Nại."

Đám người Lưu Đại Phát nhìn về phía Lâm Diệp, trong mắt những kẻ cặn bã này đều hiện lên ý kiểu 'Tiểu Lâm Gia, ngươi còn giả vờ.'

Lâm Diệp đầy vẻ lạnh lùng trả lời: "Ta lấy họ cha, con bé theo họ mẹ."

Nói xong, hắn đi về phía phòng bếp: "Đem đồ đạc tới đây, muốn ăn thì bớt nói lại."

Vào bếp, Lâm Diệp hỏi: “Bảo các ngươi mua nhiều một chút, mua đủ chưa?"

Cao Cung lập tức nói: "Tiểu Lâm Gia, chuyện ngươi căn dặn, bọn ta nào không làm tốt chứ, ngươi nói mua cho sáu người ăn, bọn ta đã mua nhiều, cho bảy tám người ăn cũng đủ."

Vừa nói hắn ta vừa nhìn về phía bên cạnh Lâm Diệp.

Bởi vì tiểu cô nương tên Tử Nại kia vẫn đang nắm chặt góc áo của Lâm Diệp, Lâm Diệp đi đến đâu cô bé đi theo đến đó.

Lâm Diệp nhẹ nhàng thở dài: "Ngươi như vậy cản trở ta nấu nướng."

Tiểu Tử Nại ôm lấy đùi Lâm Diệp bằng cả hai tay, ngồi xuống chân Lâm Diệp và quấn chân quanh chân Lâm Diệp.

Cô bé ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp thiên hạ vô địch kia và hỏi: “Như vậy thì sao?"

Lâm Diệp bất lực nói: "Cứ ôm đi."

Sau đó hắn nhìn về phía Cao Cung: "Ngươi cũng cản trở!"

Cao Cung nhìn Lâm Diệp, lại nhìn tiểu cô nương kia, có chút khó xử: "Có lẽ ta không ôm nổi đâu?"

Nói xong, hắn ta định thử ôm chân còn lại của Lâm Diệp, nhưng Lâm Diệp lại đá vào mông hắn ta, đá thẳng khỏi phòng bếp.

Cứ như vậy, Lâm Diệp ở trong bếp nấu cơm, đi đi lại lại, Tiểu Tử nại ngồi trên chân hắn, Lâm Diệp đi đến đâu thì trôi theo đến đó.

Dần dần, Lâm Diệp cũng thích ứng rồi, mặc dù thật sự rất vướng víu nhưng hắn không thể cứng rắn bảo tiểu cô nương ra ngoài.

Con chó con đã tắm rửa sạch sẽ từ bên ngoài đi vào, dưới cửa bếp có ngưỡng cửa, con chó ngu ngốc lao tới và nhảy qua.

Sau đó mũi nó đập vào ngưỡng cửa, người lăn một vòng vào trong phòng bếp, sau khi kêu ré lên vài tiếng, liền chạy tới sà vào lòng Tiểu Tử Nại.

Nấu một bữa ăn cho sáu bảy người ăn không phải là việc có thể làm trong thời gian ngắn, cho đến khi Lão Trần đóng cửa hàng trở về, Lâm Diệp mới gần như đã nấu xong.

Hoặc có lẽ, hắn đã tính toán thời gian lão Trần trở về, cố ý đợi Lão Trần vào cửa thì vừa vặn nấu nướng xong.

Khi Lão Trần nhìn thấy đám người Cao Cung trong nhà mình, ông ta giật mình, phản ứng đầu tiên là quay người bỏ chạy.

Đám người Cao Cung vội vàng đi tới kéo ông ta lại, chào hỏi và giả vờ rất nhiệt tình.

Lão Trần lại sửng sốt khi nhìn thấy Lâm Diệp từ trong bếp đi ra với hai đĩa thức ăn trên tay, dưới chân còn có một tiểu cô nương và một con chó.

"Đây là?"

Ông ta hỏi thăm dò một tiếng.

Lâm Diệp chỉ trả lời hai chữ: "Ăn cơm."

Đồ ăn đã được bày lên bàn, gồm có tám món ăn và một món canh, mỗi người một bát cơm trắng vừa mới nấu xong, cả tiểu viện đều tràn ngập mùi thơm của đồ ăn.

Đám người Cao Cung sớm đã thèm đến mức không chịu nổi, đừng nói là ăn, chỉ ngửi thôi đã chảy nước miếng rồi.

"Trước khi ăn, ta có hai điều muốn nói."

Lâm Diệp nhìn về phía mọi người, "Đây là muội muội ta, các ngươi nhớ kỹ, cô bé tên Tử Nại, sau này cùng sống với ta."

"Vâng vâng vâng, đương nhiên là sống cùng Tiểu Lâm Gia rồi, bọn ta đều biết."

Cao Cung cười với vẻ mặt gian xảo và đáp lại một câu.

Lâm Diệp nghiêng chân một cái, đá Cao Cung bổ lật nhào, tên này lại tự mình xách ghế đẩu lên và ngồi xuống lại.

“Điều thứ hai là bắt đầu từ hôm nay, bốn người các ngươi và những thuộc hạ của các ngươi sẽ chính thức trở thành môn đệ của ta.”

Lâm Diệp nhìn về phía Cao Cung và nói: "Các ngươi vẫn làm người trong hắc đạo của các ngươi, nhưng quy tắc vẫn là các quy tắc giống như ta đã nói trước đây."

Cao Cung lập tức trả lời: "Tiểu Lâm Gia yên tâm, chỉ cần ngươi vẫn để cho bọn ta làm người trong hắc đạo, đừng nói là thu gom rác, cho dù là cõng cụ già qua đường, bọn ta đều làm hết.”