Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lão Trần: “Muộn như vậy còn muốn ra ngoài sao?”

Lâm Diệp ừ một tiếng, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía bên kia của ngôi nhà.

"Trần thúc, Tử Nại nói cô bé họ Tạ, từ lời nói của cô bé có thể thấy trước kia có lẽ cô bé từng được học hành, gia cảnh không tồi mới phải.”

Lão Trần nói: “Vân Châu Thành quá lớn, ta chưa từng nghe nói có gia tộc nào họ Tạ suy tàn.”

Lâm Diệp nói: "Có không ít người đến ăn tại quán mì của ông, từ nam chí bắc đều có, dành chút thời gian nghe ngóng xem.”

Lão Trần gật gật đầu: "Được, ta nhớ rồi."

Lâm Diệp đứng dậy nói: “Đi ngủ sớm đi.”

Không lâu sau, Lâm Diệp đến cửa sau của y quán, hắn nhìn qua khe cửa, thấy bên trong đèn vẫn còn sáng, thế là liền nhẹ nhàng gõ cửa.

Theo hẹn giữa hắn và thầy lang, mỗi đêm hắn đều đi từ cửa sau, gõ cửa ba lần dài, hai lần ngắn.

Thầy lang khoác áo đi ra, mở cửa, cẩn thận nhìn Lâm Diệp rồi hỏi: "Không phải nói tối mai mới bắt đầu sao?"

Lâm Diệp nói: "Thực xin lỗi, ta không thể đợi được."

Thầy lang cũng không nói nhiều, bước sang một bên để Lâm Diệp đi vào rồi lập tức đóng cửa viện lại.

Bước vào chính phòng của hậu viện, thầy lang vặn đèn sáng hơn một chút.

Hắn ta hỏi Lâm Diệp: "Tuy rằng với độ tuổi của ngươi thì luyện võ đã muộn, nhưng cũng không vội đến mức như vậy, ngươi là có chuyện gì?”

Lâm Diệp nói: "Chỉ muốn trở nên mạnh mẽ."

Thầy lang suy nghĩ một chút, sau đó quay lại phòng lấy hai cuốn sách nhỏ đưa cho Lâm Diệp: "Sau khi trở về, ngươi hãy đọc kỹ hai cuốn sách này. Chỉ có ghi nhớ hết các huyệt đạo trên cơ thể mới có thể bắt đầu luyện công. "

Lâm Diệp: “Ta biết hết rồi.”

Thầy lang lắc đầu nói: “Những gì ngươi biết chẳng là gì cả, người biết sơ sơ về y thuật đều biết cả, nhưng tại sao bọn họ không phải ai cũng có thể luyện công?”

Lâm Diệp không lên tiếng, chỉ im lặng chờ đợi lời nói tiếp theo của thầy lang.

Thầy lang nói tiếp: "Có một từ gọi là ‘chính kinh’, bây giờ người ta nghĩ rằng chính kinh hay không chính kinh là nói đến tính cách nhân phẩm của con người.”

“Nhưng từ này sớm nhất dùng để chỉ kinh mạch của cơ thể con người, mười hai chính kinh tám kỳ kinh.”

Thầy lang nói: “Các huyệt vị bố trí trên 12 đường kinh mạch chính gọi là chính huyệt, dù ngươi lật xem bất kỳ cuốn sách y học nào thì trong đó cũng sẽ nói cho ngươi biết, chính huyệt có 365 chỗ.”

"Cộng thêm huyệt vị của kỳ kinh bát mạch, tổng cộng là 720, có 108 huyệt chỗ hiểm, trong đó 72 huyệt có thể khiến tàn phế, 36 huyệt có thể chí mạng."

"Chính kinh huyệt vị đối ứng với các ngày trong năm, 108 huyệt tương ứng với thiên canh địa sát, có điều đây đều chỉ là những huyệt đạo được nhiều người biết đến."

Thầy lang nhìn vào mắt Lâm Diệp, nghiêm túc nói: "Ngươi có biết Tiểu Chu Thiên Thần Thuật của Thượng Dương Cung không?”

Lâm Diệp gật đầu: "Có nghe nói qua."

Thầy lang tiếp tục nói: "Luyện thành Tiểu Chu Thiên Thần Thuật sẽ là cao thủ nhất đẳng trên thế gian, tu hành đến cực hạn, có thể đạt đến Võ Nhạc Cảnh Đỉnh Phong, nếu có được cơ duyên, thậm chí còn có thể tiến vào Phú Thần Cảnh.”

Nghe tới đây, trong lòng Lâm Diệp khẽ động một chút.

Cường giả trên đời này cũng chỉ đến được Phú Thần Cảnh.

Thầy lang nói: "Đả thông Nhậm Đốc, kinh qua Tam Dương, lưu chuyển toàn thân qua bảy trăm hai mươi huyệt vị, người đạt được thành công mới có thể nói là đã luyện được Tiểu Chu Thiên.”

Hắn ta lại liếc nhìn Lâm Diệp, ánh mắt rất có thâm ý.

“Trong Thượng Dương Cung, chỉ có những tư tọa kia mới có thể tu luyện Tiểu Chu Thiên Thần Thuật, số người thành công cũng chỉ có ba bốn phần.”

“Theo những gì ta được biết, Thượng Dương Cung được xưng là mạnh nhất thiên hạ, có thể áp chế được Dư Tâm Quán và Tích Thanh Tự, chỉ bởi vì cao thủ Phú Thần Cảnh đương thế duy nhất là chưởng giáo của Thượng Dương Cung.”

Thầy lang chỉ vào cuốn sách hắn ta đưa cho Lâm Diệp: "Hai cuốn sách này, một cuốn là về Chu Thiên Thần Thuật, chính là về công pháp vận hành của Tiểu Chu Thiên.”

"Cuốn còn lại là chính là Thượng Dương Đài Thư, thứ được ghi chép lại trong đó ngươi không được lưu truyền ra ngoài, nếu không sẽ chết chắc.”

Thầy lang nhìn sắc trời bên ngoài: “Đêm nay ngươi về đọc kỹ hai cuốn sách này đi. Ta không yêu cầu ngươi đắc ngộ, nhưng hãy nhớ những điểm mấu chốt trong đó, tối mai ta sẽ dạy ngươi cách tu hành, nếu không ta nói gì ngươi cũng sẽ không hiểu.”

Lâm Diệp không nói một lời, cầm hai cuốn sách và cúi người hành lễ, lần này thầy lang không từ chối, trước đó hắn ta đã nói qua, hành lễ của Lâm Diệp, những người được bà bà cứu sống như bọn hắn không nhận nổi.

Nhận lễ là bởi vì đưa hai cuốn sách này cho Lâm Diệp, đây chính là truyền đạo.

Sau khi cáo từ, Lâm Diệp trở về nhà Lão Trần, thận trọng bước vào cửa, tuy nhiên, hắn lại nhìn thấy Tiểu Tử Nại vốn phải ngủ say rồi kia đang ôm con chó tuyết ngồi trên giường ngơ ngác, nhìn thấy Lâm Diệp đi vào, ánh mắt vốn mờ mịt kia của Tiểu Tử Nại lập tức phát sáng.

"A~"

Tiểu Tử Nại nhìn thấy Lâm Diệp liền lao qua, Lâm Diệp vội vàng ‘suỵt’ một tiếng, ra hiệu cho cô bé đừng đánh thức Lão Trần.

Tiểu Tử Nại lập tức im lặng, nhưng cũng đã ôm lấy chân Lâm Diệp và ngồi xếp bằng trên chân Lâm Diệp một cách điêu luyện.