Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Mạc Ngô Đồng chớp chớp mắt, do dự một lúc rồi mới hỏi hắn: "Đệ ở trong nhà vệ sinh mà gấp gáp như vậy, tham lam muốn hít thở sâu như vậy là sợ bọn ta tranh với đệ sao?”
Lâm Diệp giật mình, lúc này mới nhớ ra nơi này là nhà vệ sinh
Vừa rồi kinh ngạc vui mừng đến mức phớt lờ luôn nên nghĩ rằng việc mình mắc chứng ưa sạch sẽ này, có lẽ cũng chỉ là đạo đức giả mà thôi.
Lâm Diệp nhìn xung quanh rồi trả lời: "Bây giờ đến lượt huynh rồi."
Mạc Ngô Đồng lắc đầu, sau đó lùi lại hai bước, đi ra khỏi nhà vệ sinh, đứng trước cửa mà nói: “Của đệ, đều là của đệ hết, nếu không đủ, ta có rặn đánh rắm cũng sẽ cho đệ.”
Lâm Diệp nhìn hắn ta, cứ nhìn như vậy.
Mạc Ngô Đồng muốn chứng minh: "Ta thật sự có thể rặn ra, đệ còn không tin sao?"
Hắn ta thật sự hít vào, căng bụng ra, dùng hết sức rặn ra, quả nhiên có tiếng ‘bủm’ vang lên, nhưng sắc mặt Mạc Ngô Đồng lại thay đổi lớn.
“Nhịn nhiều quá rồi.”
…
Bữa tối thực sự được ăn thịt hầm, phải nói rằng kỹ năng nấu nướng của Nghiêm Tiển Ngưu cao hơn rất nhiều so với kỹ năng võ thuật của ông ta.
Đến nỗi nhị sư huynh, người thường xuyên nấu ăn cho mọi người, sau khi ngửi thấy mùi thơm của món thịt hầm đã suýt khóc.
Cũng đã đến giờ ăn, nhưng vẫn không thấy Trần Vi Vi đâu, sư nương Lôi Hồng Liễu cũng không thấy.
Tiểu sư huynh Tiết Đồng Chùy tự mình mang một chiếc ghế đẩu nhỏ tới, nhỏ giọng nói với Lâm Diệp bên cạnh: "Tiểu ‘xư’ đệ, đệ có ‘biếc’ không, xư nương vừa mới mang đồ ăn cho Trần xư huynh rồi đấy?”
Lâm Diệp không thể ngờ rằng một đứa trẻ ở độ tuổi này lại có tính nhiều chuyện như vậy.
Hắn trả lời một câu: "Sư nương là người tốt."
Tiết Đồng Chùy lắc đầu, bĩu môi nói với vẻ như ông cụ non: “‘Xư’ nương ngực đẹp, ngực đẹp, ngực đẹp.”
Lâm Diệp bịt miệng Tiết Đồng Chùy lại, nói: "Không được nói nhảm."
Ninh Châu ngồi ở phía bên kia nói với giọng điệu ông cụ non hơn: “Sư nương quả thật có bộ ngực đẹp.”
Lâm Diệp quay đầu nhìn về phía Ninh Châu, chỉ thấy Ninh Châu vừa ăn vừa nói một mình: "Vừa hung dữ vừa tốt, lúc hung dữ thì đáng sợ, nhưng khi tốt thì giống như mẹ vậy."
(*): Từ 胸 – ngực và 凶 – hung dữ có phát âm giống nhau trong tiếng Trung.
Lâm Diệp thở dài nhẹ nhõm.
Ninh Châu hỏi: "Sao vậy tiểu sư đệ?"
Lâm Diệp lắc đầu: "Không sao."
Ninh Châu: “Không sao thì tại sao đệ lại bịt miệng Đồng Chùy?”
Lâm Diệp buông tay ra, Tiết Đồng Chùy nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu, Lâm Diệp thầm nói trong lòng rằng đứa trẻ này đơn thuần, chỉ trách mình, đúng chỉ trách mình.
"Người đâu mau tới đây!"
Đúng lúc này, tiếng kinh hô của sư sương đột nhiên từ hậu viện truyền đến, hoặc là vì quá sợ hãi nên giọng nói sắc bén kia còn mang theo chút run rẩy.
Lâm Diệp đứng bật dậy còn sư phụ Nghiêm Tiển Ngưu đã lao ra ngoài, lúc hắn còn đang đứng nhìn, tốc độ nhị sư huynh Đàm Bính Thần còn nhanh cả sư phụ.
Vì thế trong lòng Lâm Diệp hơi động một chút.
Nhị sư huynh Đàm Bính Thần là một người hoàn toàn lương thiện trung thực, làm việc chăm chỉ và không bao giờ phàn nàn, hơn nữa luôn rộng lượng với các sư đệ, đừng nói không đánh mắng mà ngay cả lúc tâm trạng không tốt, hắn ta vẫn luôn nở nụ cười hiền lành trước mặt các sư đệ.
Vì vậy, có người còn cho rằng, nhị sư huynh vì biết mình thiên phú không tốt lại có xuất thân bần hàn, cho dù khắc khổ luyện võ cũng sẽ không có được thành tựu lớn nên mới thay sư phụ sư nương lo liệu mọi việc trong ngoài võ quán.
Nhưng vào lúc này, xem ra thiên phú của nhị sư huynh không tầm thường chút nào.
Đám người Lâm Diệp và Mạc Ngô Đồng cũng chạy tới hậu viện, nhìn thấy sư nương ôm lấy Trần Vi Vi đang hôn mê, bò từ trong Thần Tiên Động ra.
Nhị sư huynh vốn đang lao tới đầu tiên nhìn thấy vậy, cố ý giảm tốc độ một chút, chờ sư phụ Nghiêm Tiển Ngưu vượt qua hắn ta, lao tới bên cạnh sư nương.
Nghiêm Tiển Ngưu đón lấy Trần Vi Vi, nói: "Có chuyện gì vậy?"
Lôi Hồng Liễu nói: “Ta mang một chút đồ ăn đến cho nó, chỉ nghe thấy nó hét lên một tiếng, lúc vào đã thấy hôn mê bất tỉnh rồi.”
Nghiêm Tiển Ngưu ôm lấy Trần Vi Vi, sải bước chạy ra ngoài: “Ta đưa nó đến chỗ Tân tiên sinh, các ngươi ở nhà đợi, không được chạy lung tung.”
Trong lúc đang nói, người đã xông ra tiền viện.
"Ta sẽ đi với sư phụ, sư nương, người nghỉ ngơi đi.”
Nhị sư huynh Đàm Bính Thần khom người nói với Lôi Hồng Liễu một tiếng, sau đó quay người đuổi theo.
Sắc mặt Lôi Hồng Liễu có chút tái nhợt, rõ ràng là đang sợ hãi.
Lâm Diệp cảm thấy có gì đó không ổn, thực lực của sư nương mạnh hơn sư phụ, hơn nữa tính cách còn hung dữ dũng cảm.
Mặc dù lo lắng khi đệ tử của mình bất tỉnh, nhưng nàng ta sẽ không gào hét vì sợ hãi như vậy.
Nỗi sợ hãi trong tiếng hét đó thật sự rất nồng đậm.
“‘Xư’ nương, người không ‘xao’ chứ?”
Tiết Đồng Chùy đi tới nắm lấy tay Lôi Hồng Liễu, vẻ mặt lo lắng hỏi, có thể nhìn ra được là tiểu tử này đang thương xót sư nương.
Lôi Hồng Liễu cúi người bế Tiết Đồng Chùy lên: "Không sao, đừng sợ đừng sợ, sư nương bế ngươi về ăn cơm.”
Đi ngang qua người Lâm Diệp, Lôi Hồng Liễu hạ giọng nói: "Canh giữ Thần Tiên Động, không cho bất kỳ người nào tới gần, ngươi cũng không được vào.”
Lâm Diệp gật đầu: "Đệ tử biết rồi."