Toàn Quân Liệt Trận

Chương 41. Cuối cùng cũng phải đi xa (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lâm Diệp bước về phía trước, lê chân bước đi với một cô bé treo trên chân phải mình, chân trái còn kéo theo một chú chó con.

Đi đến phòng khách, Lâm Diệp nghiêng người, mỗi tay một đứa, xách Tử Nại và Tiểu Hàn lên, đặt Tử Nại ngồi trên ghế còn đặt Tiểu Hàn trong vòng tay của Tử Nại.

"Đói bụng rồi?"

Lâm Diệp hỏi.

Tiểu Tử Nại không ngừng gật đầu.

Lâm Diệp nói: "Không phải đã chuẩn bị đồ ăn cho ngươi rồi sao?"

Tối qua biết nha đầu này ăn được như vậy, Lâm Diệp không dám chuẩn bị ít vì sợ cô bé bị đói.

Thức ăn còn lại trong nồi là do hắn chuẩn bị từ sáng sớm, hắn thấy bấy nhiêu đủ để cho nha đầu này ăn cả ngày, có ăn được đến mấy thì dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ chưa tới mười tuổi, cụ thể mấy tuổi thì hắn cũng quên hỏi rồi, như vậy thì có thể ăn được bao nhiêu chứ.

Tối qua đã ăn rất nhiều, chắc là do lâu rồi chưa được ăn một bữa no nên mới trông đáng sợ như vậy.

Lâm Diệp vừa hỏi cô bé vừa bước vào bếp, mở nắp nồi và nhìn vào bên trong, trống không, màn thầu và rau củ vốn ở trên vỉ hấp nhưng vỉ hấp lại sạch sẽ như được rửa rồi vậy.

Đừng nói đồ ăn, ngay cả nước dưới vỉ cũng không còn, nhìn chiếc nồi sạch sẽ như vậy, có vẻ như nha đầu này cũng rất siêng năng, lau chùi nồi bếp rồi.

Lúc Lâm Diệp đưa tay qua lấy tạp dề, hắn nhìn thấy tiểu nha đầu kia ôm con chó ngồi ở ngưỡng cửa bếp, cười ngốc nghếch nhìn hắn.

"Ngươi còn rửa nồi rồi?”

Lâm Diệp nói: "Đáng được khen ngợi."

Lời còn chưa dứt, Tiểu Tử Nại đã lắc đầu: “Nước, uống rồi, uống hết rồi.”

Lâm Diệp trầm mặc một lát, sau đó đi tới trước mặt Tiểu Tử Nại và ngồi xổm xuống, đặt tay lên đầu cô bé và nói: “Trong nhà có nước đun sôi để uống, lần sau đừng uống nước hấp dưới nồi nữa, không sạch.”

Tiểu Tử Nại hai mắt sáng ngời, mỉm cười đáp: “Nhưng nước trong nồi hấp thức ăn có mùi của màn thầu.”

Lâm Diệp sững sờ.

Hắn xoa đầu Tiểu Tử Nại nói: “Chờ ta một lát, ta nấu cho ngươi ăn.”

Hắn quay người đi về phía bếp thì giọng nói của Tiểu Tử Nại vang lên sau lưng.

"Ca ca, ngươi cứ từ từ làm, đừng bị bỏng, ta nhịn được, ta sẽ chịu đựng.”

Trong lòng Lâm Diệp run rẩy.

Hắn quay người lại, cố nở một nụ cười: “Yên tâm, ca ca làm vừa nhanh vừa ngon, sẽ không bị bỏng đâu.”

Tiểu Tử Nại giơ ngón tay cái lên và nói: "Ca ca, tuyệt vời!"

Khi họ đang nói chuyện, Lão Trần kéo xe gỗ trở về, trời đã khuya rồi, sạp mì quả ông ta không kinh doanh nữa.

Tiểu Tử Nại quay đầu nhìn về phía Lão Trần, lại đơn thuần cười hì hì và nói: “Gia gia.”

Lão Trần bị gọi một tiếng sững người, nhìn về phía Lâm Diệp ở trong bếp: "Cô bé gọi ngươi là ca ca, gọi ta là gia gia, ngươi lại gọi ta là Trần thúc?”

Lâm Diệp: "Việc ai nấy gọi đi.”

Lão Trần gật gật đầu: "Cũng được, dù sao ta cũng nhìn già rồi.”

Ông ta cất xe đẩy đi, đưa tay về phía Tiểu Tử Nại: "Lại đây ôm một cái, một tiếng ‘gia gia’ này không thể gọi phí được.”

Tiểu Tử Nại lắc đầu: “Chỉ có thể ôm ca ca.”

Lão Trần xì một tiếng rồi cười nói: "Hai người các ngươi thật giống huynh muội ruột, cũng không nói được giống chỗ nào, chỉ là có cảm giác rất giống.”

Lâm Diệp không để ý đến lời nói của Lão Trần, quay lại hỏi ông ta: "Ông có ăn không?"

Lão Trần: "Ăn."

Lâm Diệp: "Ông là người bán cơm, cả ngày không ăn cơm mà về sao? Chẳng lễ bận đến mức không có thời gian nấu cho mình một tô mì à?"

Lão Trần: "Không ngon."

Lâm Diệp: "…"

Vừa nấu ăn, hắn vừa nói: “Vậy tiền thuê phòng ta trả cho ông, ông nên thối lại cho ta một ít, dù sao tiền thức ăn mỗi ngày cũng không ít.”

Lão Trần không chút do dự nói: "Được, trả lại hết cho ngươi cũng được.”

Lâm Diệp lại quay đầu lại hỏi: "Tại sao?"

Lão Trần nhìn hắn, lại nhìn Tiểu Tử Nại, lại nhìn con chó trắng xám ngốc nghếch kia, cười nói: "Không sao, trong nhà vốn nên như vậy."

Sau khi nấu xong bữa ăn, Lâm Diệp lần lượt mang đến phòng khách, Tiểu Tử Nại ôm con chó trong lòng đi theo hắn.

Lâm Diệp đi phía trước, tiểu nha đầu đi phía sau vươn cổ ngửi mùi thơm của đồ ăn.

Ba người ngồi xuống, Tiểu Tử Nại giơ tay cầm lấy màn thầu, Lâm Diệp dùng đũa gõ nhẹ vào mu bàn tay cô bé.

Tiểu Tử Nại cau mày đau đớn, vẻ mặt khiến người ta mủi lòng.

Lâm Diệp nghiêm túc nói: "Sau này ngươi nhất định phải ghi nhớ quy tắc, nếu trong nhà có trưởng bối thì trưởng bối động đũa trước, vãn bối mới được động đũa, ngoài ra, không rửa tay thì không được bốc màn thầu.”

"Rửa!"

Hắn còn chưa nói xong, Tiểu Tử Nại đã lao ra ngoài, đi tới vại nước bên ngoài, rón rén múc nước vào chậu gỗ, sau đó cẩn thận rửa tay.

Rửa sạch xong cô bé liền trở lại, đưa bàn tay nhỏ bé của mình đặt trước mũi Lâm Diệp, nói: “Sạch sẽ.”

Lâm Diệp chỉ chỉ vào chiếc ghế nhỏ, Tiểu Tử Nại ngoan ngoãn ngồi xuống, chắp đôi tay nhỏ bé ra sau lưng.

Lão Trần nhìn thấy đứa nhỏ như vậy liền mềm lòng, vội vàng nói: "Ăn đi, ăn đi, nhất định là đói lắm rồi, đừng nghe ca ca ngươi, nhà chúng ta không có nhiều nội quy như vậy, đói rồi thì ăn.”

Cậu bé: "Ôi~"

Chú chó con: "Gâu~"

Lão Trần: “Hì hì!"

Lâm Diệp: "Ài."

Nếu bà bà ở đây, nhất định sẽ dạy dỗ Tiểu Tử Nại rất nghiêm túc, dạy cô cách rửa tay trước khi ăn, cách kính trọng người lớn tuổi và cách nhường nhịn.