Toàn Quân Liệt Trận

Chương 43. Kim Loan Cao Ngõa, khói lửa nhân gian (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hắn mới đến võ quán chưa được mấy ngày, lúc sáng mới luyện được một lượt thao quyền của quân đội biên cương, ngoại trừ điều đó ra thì đều là kung fu tự biên tự diễn lúc ở bên cạnh bà bà.

Nhưng vào lúc một đao này bổ xuống, trong đầu Lâm Diệp có ít nhất ba bước ứng phó.

Bước đầu tiên là thực hiện theo chiêu né người của thao quyền, nghiêng người để né trường đao, bước thứ hai là sử dụng cú đấm nghiêng trong thao quyền.

Trong khi nghiêng người né đao, tay phải từ dưới đấm lên, đấm vào dưới cằm của người áo đen kia.

Trong hai bước này, trong đầu Lâm Diệp đã có chủ ý, thân thể đã bày ra động tác, sau khi né tránh thanh đao, một quyền đấm vào cằm người đàn ông mặc đồ đen.

Về phần bước thứ ba, Lâm Diệp nghĩ rằng đối phương sẽ né tránh, hắn ngồi xổm xuống tránh né con dao quét ngang của người áo đen, sau đó ôm lấy chân hắn ta và hất đi.

Có điều bước thứ hai này đã đủ rồi, người áo đen bị một quyền đánh trúng, đừng thấy Lâm Diệp còn non trẻ, lực của một quyền này không nhẹ.

Sau khi đấm cho người đàn ông mặc đồ đen hai chân rời khỏi mặt đất, trong đầu Lâm Diệp đã tự nhiên nghĩ ra bước tiếp theo làm thế nào rồi.

Thế là, cánh tay phải của hắn thu về rồi lại uốn cong khuỷu tay về phía trước, đặt khuỷu tay của mình vào vị trí tim của người đàn ông mặc đồ đen, đánh hắn ta ngã về phía sau.

"Hả?"

Người đàn ông mặc đồ đen cầm đầu kia dường như đã cau mày.

Những người áo đen khác dường như vô cùng sợ hắn ta, tiếng “hả” này khiến những người kia càng trở nên hung hãn.

Mấy người vây lên và dùng đao chém loạn, vào lúc này Lâm Diệp cũng đã nhìn ra những tên này không phải là trộm của, mà chính là tới để giết hắn.

Hắn mới đến Vân Châu cách đây không lâu, ngoại trừ đám người Cao Cung ra, hắn cũng không kết thù oán gì với ai khác, ai lại tới giết hắn chứ?

Nếu đám người Cao Cung kia có lá gan như vậy, sau lưng còn có những kẻ độc ác như vậy, thì tại sao lại đợi tới hôm nay mới động thủ?

Mấy người hạ đao cực nhanh, Lâm Diệp ở trong vòng vây không ngừng né tránh, hắn nào có cơ hội đánh trả, khốn đốn như vậy, còn chưa bị chém trúng là đã không dễ dàng gì rồi.

Lúc này, cánh cửa vang lên tiếng cọt kẹt, Tiểu Tử Nại một tay ôm con chó, một tay kéo cửa phòng ra.

Cô bé nhìn thấy những bóng người lấp lóe trong sân, cũng nhìn thấy ánh sáng của những thanh đao kia và nhìn thấy ca ca của cô bé đang né tránh trái phải trong ánh sáng của những thanh đao đó.

Vào lúc cô bé định hét lên và lao về phía trước thì một cơn gió thổi qua, cơn gió rất nhẹ, thổi Tiểu Tử Nại lùi về sau nhưng không hề làm cô bé bị thương, cơn gió này cũng rất có lực, vậy mà lại có thể nhấc bổng hai chân của Tiểu Tử Nại thổi đến giường.

Gió này còn rất bất thường, có thể thổi cũng có thể thu lại, lúc thu lại còn đóng luôn cửa phòng lại.

"Ngươi nhìn cho kỹ, ta có thể sẽ không thể dạy ngươi được bao lâu.”

Giọng nói đó xuất hiện bên tai Lâm Diệp, mà người nói đã đến trước mặt Lâm Diệp.

Dưới ánh trăng hơi nhợt nhạt, người đàn ông mặc trường sam màu mỡ gà kia, trên mặc có đeo một tấm vải trắng, không trông thấy mặt mũi, động tác như đi mây về gió, bồng bềnh như thần tiên.

"Minh huyệt là điểm chết, cố định bất biến.”

Người đàn ông mặc trường sam chỉ điểm vào cánh tay của một tên áo đen, Lâm Diệp vốn tưởng rằng vào thời điểm này cánh tay của tên áo đen kia sẽ bị gãy hoặc bị xuyên thủng máu thịt, nhưng một chỉ ấy lại như hoàn toàn vô lực, điểm vào đó không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên, sau nửa hơi thở, trái tim của tên áo đen đột nhiên nổ tung, ‘phụp’ một tiếng, máu phun ra và ở ngực xuất hiện một cái lỗ.

"Tất cả các minh huyệt đều nằm trên kinh mạch, vì vậy có thể thấy huyệt huyệt tương liên, chỉ là xa gần khác nhau, có đường lớn bằng phẳng, cũng có đường nhỏ gồ ghề.”

Tiếp theo, người đàn ông mặc trường sam chỉ điểm vào trán của một tên mặc áo đen khác, tên này sợ đến kinh hô thành tiếng, nhưng trên đầu vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.

Phụp!

Máu phun ra từ một bên cổ của người mặc áo đen, da thịt bị xé toạc, máu bắn ra như mũi tên.

"Ngươi vẫn chưa quen với nhiều huyệt vị trên cơ thể người, biết được vị trí của chúng chứ không biết khoảng cách của chúng."

"Nếu biết vị trí và khoảng cách thì cũng chỉ là sự hiểu biết nông cạn, còn phải biết lực của mình, muốn sao được vậy, lực đi theo kinh mạch, khoảng cách được xác định bởi lực của ngón tay. Nếu điểm không trúng vào chỗ hiểm thì lực phải chạm tới chỗ hiểm.”

Khi hắn ta nói những lời này, hắn ta đã liên tiếp điểm chết hai người áo đen, đều là tuỳ ý điểm vào người của kẻ địch chứ không phải là huyệt ở chỗ hiểm.

Thế nhưng nơi phát lực, đều là chỗ hiểm.

Giây tiếp theo, người đàn ông mặc trường sam đã đối mặt với người áo đen còn lại, cũng là người áo đen đầu tiên bay vào.

Người mặc áo đen này không hề chuyển động, như thể đang đo lường khả năng thắng bại sau khi giao đấu với người đàn ông mặc trường sam này.

Một lúc sau, người mặc áo đen nói với người đàn ông mặc trường sam: "Ta nhớ ra ngươi là ai rồi, vì vậy biết ngươi không nên xuất hiện ở đây, càng không nên xuất thủ.”

Người đàn ông mặc trường sam bình thản nói: “Ta nên hay không nên đi đâu, ngươi không đủ tư cách để quản, thế nhưng sau này nếu ngươi còn có ý định đánh thiếu niên này, ta sẽ tiêu diệt cả nhà ngươi, trong lời nói vừa rồi của ngươi dường như đã đoán ra thân phận của ta, vậy thì càng nên biết, con người ta đây khi làm việc, trong thiên hạ không có mấy người quản nổi.”