Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lý Tiểu Thiến nhìn đồng hồ, rồi ra ngoài làm việc, lát nữa sẽ quay lại giúp mẹ Tiêu thay thuốc.

Vệ Lăng cũng ở lại một lát rồi rời đi, Trịnh Thán nằm nghiêng bên cạnh mẹ Tiêu, tay mẹ Tiêu bị thương là tay bên kia, nằm bên này sẽ không chạm vào vết thương, Trịnh Thán cũng chú ý không đụng vào những chỗ khác trên người mẹ Tiêu có vết thương.

Giáo sư Đàm và bố Tiêu đang thảo luận về một số dự án lớn mà trường mới xin được, “Tướng Quân” đang buồn chán nên nhặt lọ thuốc nhựa trên tủ đầu giường ra để luyện mở và đóng nắp, thỉnh thoảng khi “Tướng Quân” không chú ý chân gần chạm vào vết thương của mẹ Tiêu, Trịnh Thán sẽ dùng đuôi quật hoặc dùng móng vuốt tát nó.

Trong phòng thực sự ấm áp hơn bên ngoài nhiều, Trịnh Thán cảm thấy hơi buồn ngủ. Một tiếng gõ cửa làm Trịnh Thán giật mình tỉnh dậy. Người phụ trách chỗ của mẹ Tiêu gần đây là Lý Tiểu Thiến, thỉnh thoảng cũng có vài bác sĩ qua xem xét. Ngoài mấy bác sĩ đó ra, Lý Tiểu Thiến và những người khác đều biết đến sự hiện diện của Trịnh Thán, biết rằng gia đình nhà họ Tiêu thường đưa mèo của mình đến đây, nên cũng không nói gì, nhưng nếu là người lạ thì Trịnh Thán vẫn nên tránh đi thì tốt hơn.

"Tướng Quân" đã ngậm lấy lọ thuốc bay lên vai giáo sư Đàm, Trịnh Thán cũng nhảy xuống giường chui vào túi bên cạnh bố Tiêu.

Người vào là một phụ nữ khoảng gần ba mươi tuổi, ăn mặc khá trang trọng, không nghiêm nghị, trông thân thiện nhưng lại mang một chút uy nghiêm, dù sự uy nghiêm đó không thể sánh bằng "Phật gia".

Thấy người này, bố Tiêu vội đứng dậy.

"Cô Dương, sao cô lại tới đây?!"

Đây là giáo viên chủ nhiệm của Tiêu Viễn, dạy ngữ văn cho Tiêu Viễn và các bạn. Trịnh Thán đã gặp vài lần, nhưng không để ý nhiều.

"Hôm nay tôi mới nghe nói cô Cố bị bệnh, tôi đến thăm." Thầy Dương đặt đĩa hoa quả mua xuống.

Thầy Dương không sống trong khu nhà công vụ của Đại học Sở Hoa, mà có nhà ở ngoài, hôm nay có việc nên rời khỏi sớm, buổi sáng nghe nói mẹ Tiêu nhập viện, nhân tiện đưa người nhà đi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện nên ghé thăm luôn.

"Đúng rồi, hôm nay trường bị mất điện vì một số trục trặc, thời tiết này bốn giờ chiều trong lớp đã tối om, học sinh không thể nhìn thấy bảng, nên toàn trường cho nghỉ học một tiết. Tôi thấy Tiêu Viễn và các bạn ở cửa hàng trái cây dưới bệnh viện, cùng với mấy học sinh khác trong lớp đến thăm cô Cố. Ồ, tôi còn hứa giữ bí mật với họ nữa. Cô Cố, giáo sư Tiêu, các vị đừng nói là tôi đã tiết lộ nhé." Cô Dương vừa cười vừa nói.

Trịnh Thán: "..." Tội nghiệp mấy đứa nhỏ, vừa quay lưng đã bị bán đứng, mà người bán đứng lại chính là giáo viên chủ nhiệm đáng kính của chúng.

Vì còn có việc, cô Dương nói chuyện một lúc rồi rời đi. Chưa đầy năm phút, Trịnh Thán đã nghe thấy tiếng bước chân của lũ trẻ bên ngoài.

Cửa mở hé một chút, Tiêu Viễn thò đầu vào, nhìn quanh phòng bệnh một vòng rồi nói: "Bạn con nghe nói mẹ nhập viện, nên đến thăm."

"Còn chờ gì nữa, nhanh đưa bạn vào đi." Bố Tiêu giả vờ như mới biết, đứng dậy chào đón.

Không gian trong phòng bệnh vốn đã không lớn, bố Tiêu và giáo sư Đàm đều bước ra ngoài, nhường chỗ cho mấy đứa trẻ vào.

Trịnh Thán nhìn qua khe hở của túi, ngoài mấy người thường gặp như Lan Thiên Trúc, Hùng Hùng và Tô An, còn có một cô gái.

"Ồ, bé này là ai?" Mẹ Tiêu nhìn vào cô gái duy nhất.

Mẹ Tiêu không phải quen hết tất cả các học sinh trong lớp của Tiêu Viễn, nhưng cũng sẽ có ấn tượng với những ai đã gặp qua, mà giờ đây cô bé này mẹ Tiêu không nhớ là đã gặp bao giờ.

"Bạn ấy là học sinh mới trong lớp, tên Thạch Nhị!" Tiêu Viễn giới thiệu, nhấn mạnh cái tên "Thạch Nhị".

"À, thảo nào tôi không nhớ, hóa ra là học sinh mới chuyển đến." Mẹ Tiêu nói.

"Bạn ấy tên là Thạch Nhị!" Tiêu Viễn lại nhấn mạnh.

"Mẹ biết bạn ấy tên là Thạch Nhị."

Mẹ Tiêu có chút ngạc nhiên về việc Tiêu Viễn nhấn mạnh tên cô bé này nhiều lần, nhưng bố Tiêu và giáo sư Đàm đứng ở cửa đã hiểu ý và mỉm cười.

Tiêu Viễn thấy mẹ chưa hiểu ra, liền chỉ vào Tô An mặt đỏ bừng, tai sắp chảy máu, rồi chỉ vào Thạch Nhị đang nhìn cậu ta, "Hiểu rồi chứ?"

"Tiêu Viễn!" Thạch Nhị la lên.

"Sợ gì, dù sao mọi người sớm muộn cũng biết thôi, không phải cậu nói nhà cậu sắp chuyển đến khu Đông sao?" Tiêu Viễn không quan tâm đến việc Thạch Nhị lườm mình.

Mẹ Tiêu qua lời nhắc của Tiêu Viễn cuối cùng cũng hiểu ra, nhìn Tô An đỏ mặt không biết làm gì, rồi nhìn Thạch Nhị lườm mắt cười trộm với mấy đứa trẻ khác, mỉm cười lắc đầu. Đúng là trùng hợp thật.

Chỉ có "Tướng Quân" trên vai giáo sư Tần và Trịnh Thán trong túi là không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đến khi Tiêu Viễn kể về những chuyện gần đây liên quan đến Thạch Nhị, Trịnh Thán mới hiểu ra ý đồ của mấy đứa trẻ này.

Thạch Nhị (*Quỳ), một chất hữu cơ trong hóa học, làm chất chỉ thị axit-bazơ, gặp axit thì chuyển đỏ, gặp bazơ thì chuyển xanh, thường thấy trong sách giáo khoa trung học.

Buổi sáng hôm Thạch Nhị chuyển trường, Tô An bị đau bụng nên không đi học, chiều mới đến trường. Giờ ra chơi, Lan Thiên Trúc và Tiêu Viễn hỏi Tô An, người đang nằm bò ra bàn trông rất mệt mỏi, "Cậu có biết ‘Thạch Nhị’ không?"

Tô An ngẩng đầu lên, "Biết chứ, là chất chỉ thị mà!"

Lúc đó, bạn học Thạch Nhị đang đứng sau lưng Tô An, mặt không vui lắm. Cô bé ghét nhất là bị gọi là "chỉ thị!"

Từ đó, mỗi lần gặp Thạch Nhị, Tô An đều đỏ mặt, vì thế thường bị Tiêu Viễn và mấy người bạn cười nhạo.

Tên của Tô An trong tiếng Trung ghép lại phát âm giống từ "axit."

Đúng là trùng hợp thật.

Khi mấy đứa trẻ đang cười nói, điện thoại của bố Tiêu reo lên. Giáo sư Đàm mang theo "Tướng Quân" rời đi, lúc đi "Tướng Quân" bay ra ngoài cửa sổ, đợi giáo sư Đàm ở dưới lầu, vì đi từ trong bệnh viện không tiện.

Bố Tiêu ra ngoài nhận điện thoại, trước khi ra nghĩ ngợi, quyết định lấy cái túi chứa Trịnh Thán ra ngoài, vì miệng lũ trẻ không kín, huống chi còn có người mới là Thạch Nhị, để tránh rắc rối không cần thiết.

Nhanh chóng đến cuối hành lang ngoài phòng bệnh, bố Tiêu nghe điện thoại.

Trịnh Thán ở trong túi nghe bố Tiêu nói chuyện, người gọi là "Viên Tử", bạn học đại học mà Trịnh Thán từng gặp, nội dung là về việc mở công ty.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, bố Tiêu nói với Trịnh Thán trong túi: "Hắc Thán à, ba đã đầu tư ba mươi nghìn tiền quảng cáo của con rồi, coi như là đầu tư, sau này chia lợi nhuận cho con."

Trịnh Thán kiếm được ngày càng nhiều từ việc quay quảng cáo ở chỗ Tiểu Quách, ban đầu là một tháng một lần, nhưng sau này Tiểu Quách thấy hiệu quả tốt, chuyển thành hai tuần một lần, thù lao cũng tăng. Trịnh Thán không biết hiệu quả tốt đến mức nào, chỉ thấy mỗi lần đến, Tiểu Quách đều nhìn anh như nhìn thần tài.

Đầu tư thì đầu tư, dù sao Trịnh Thán thấy mình hiện tại cũng không cần dùng tiền, trước đó còn nghe Tiểu Quách nói có thể thử quảng cáo khác, lương chắc chắn không thấp, tiền bố Tiêu đầu tư nếu lỗ thì sau này kiếm lại cũng được.

Nhưng Trịnh Thán không ngờ rằng, một ngày nào đó, số tiền trong thẻ sẽ trở nên kinh ngạc đến mức khó tin.

------

Dịch: MBMH Translate