Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
[ Mấy ngày nay ta không gặp nó rồi. ] Trịnh Thán tiếp tục gõ đĩa hương muỗi.
[ Haizz, đó là số phận của các ngươi, những con mèo cưng, thật đáng thương. Sau này, chắc các ngươi, bốn kẻ đáng ghét khu Đông, sẽ trở thành bốn thái giám khu Đông. ]
[ Không phải con mèo cưng nào cũng phải làm phẫu thuật đó. ]
[ Đừng tự lừa mình lừa mèo. ]
[ Cút đi, lười để ý đến ngươi. ]
[ Đừng đi mà, chúng ta nói chuyện tiếp, mèo các ngươi chẳng phải là động vật hoạt động về đêm sao. ]
[ Liên quan gì đến ngươi, ta đi ngủ đây. Đúng rồi, ngươi không thể hát bài nào thời thượng hơn sao. ]
Nửa phút sau, từ dưới tầng lại vang lên giọng hát bị hạ thấp.
“Em như ngọn lửa! Ngọn lửa bừng bừng sưởi ấm anh~~”
Trịnh Thán: “…” Thật muốn bóp chết nó!
Không thèm để ý đến con chim quá thừa năng lượng đó nữa, Trịnh Thán trở lại ghế trong phòng khách, gập chân trước lại che tai, nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Khuất bị tiếng mèo kêu to của Trịnh Thán đánh thức, khó khăn lắm mới lết dậy, mặc bộ đồ ngủ SpongeBob rồi mở cửa để Trịnh Thán ra ngoài.
Thực ra Trịnh Thán có thể tự mở cửa, nhưng dù sao đây không phải là nhà mình, cần giữ ý chút, hơn nữa, Trịnh Thán cũng muốn gây chút phiền phức cho Tiểu Khuất, không để cho anh ta ngủ thoải mái.
Khi Tiểu Khuất ngáp dài, miễn cưỡng mở cửa, anh ta phát hiện cửa nhà họ Tiêu đã mở, nghe tiếng động bên này, mọi người nhà họ Tiêu đang ăn sáng đều tụ lại ở cửa.
Dụi mắt, Tiểu Khuất cười nói: “Chào buổi sáng!”
Trịnh Thán đi thẳng đến bàn ăn, trong khi mẹ Tiêu đã vào bếp múc đồ ăn sáng cho anh.
Bên ngoài, Tiểu Khuất dùng kẹp lửa kẹp con chuột đêm qua, bố Tiêu nhìn rồi đánh giá: “Ra tay hơi mạnh chút, nhưng nhìn chung là ổn.”
Trịnh Thán giật giật tai, coi như không nghe thấy, tiếp tục ăn sáng.
Mẹ Tiêu cũng múc cho Tiểu Khuất một bát cháo rau, mời anh ta cùng ăn, dù sao với thói quen của Tiểu Khuất, không thể vào giờ này đi mua hay tự làm đồ ăn sáng. Trên bàn ăn, Tiểu Khuất vừa ăn cháo vừa kể lại chuyện bắt chuột tối qua, nhà họ Tiêu hào hứng lắm, đặc biệt là mẹ Tiêu, đi đâu cũng kể lại chuyện này.
Buổi trưa, A Hoàng được chủ nhân dẫn đến, vòng Elizabeth đã tháo ra.
Mấy ngày không gặp, cảm giác A Hoàng gầy đi khá nhiều, trông không có tinh thần, từ khi Trịnh Thán biết nó, chưa từng thấy nó như vậy.
Bên cạnh, mẹ Tiêu đang trò chuyện với chủ nhân của A Hoàng.
“Chị Linh, A Hoàng như vậy là chưa hồi phục sau phẫu thuật sao?” Mẹ Tiêu có chút lo lắng hỏi.
“Chắc không phải đâu, tôi thấy mèo nhà người ta cũng làm phẫu thuật này, ngày hôm sau đã khỏe mạnh rồi. Nhưng đúng là sau phẫu thuật, nó thay đổi nhiều, không còn đi tiểu bậy nữa.”
Trịnh Thán bước vào phòng của Tiêu Viễn, đẩy ra một viên bi thủy tinh lớn.
Nghe tiếng viên bi thủy tinh lăn, tai của A Hoàng động đậy, nhìn về phía này.
Có phản ứng là tốt rồi, Trịnh Thán còn tưởng nó sẽ bị đả kích quá mà trở nên ngớ ngẩn. Bàn chân uốn cong đẩy viên bi thủy tinh về phía A Hoàng đang nằm.
A Hoàng đang nằm ủ rũ vươn chân kéo lấy viên bi.
Năm phút sau.
Trịnh Thán nhìn A Hoàng trong phòng khách đang chơi viên bi với tinh thần phấn chấn mà cảm thán, con mèo này không phải bị đả kích, mà là bị nhốt ở nhà đến phát chán!
Cuối cùng, theo gợi ý của mẹ Tiêu, A Hoàng được cho phép ra ngoài đi dạo.
Vừa ra khỏi nhà, A Hoàng lập tức trở lại trạng thái phấn chấn, vừa chạy vừa kêu ầm ĩ.
“Meo ô~~ Meo ô~~ Meo ô~~”
Ở tầng năm, hai người phụ nữ đứng trên ban công thắc mắc, không phải nói mèo sau khi làm phẫu thuật sẽ không còn kêu như vậy nữa sao?
Hiểu rõ về A Hoàng, Trịnh Thán biết rằng nó chỉ đang phát tiết nỗi bực bội vì mấy ngày bị bắt đeo vòng Elizabeth và cũng để gọi mấy đứa bạn, chỉ vậy thôi.
Khi đi đến góc rẽ, họ gặp bà Địch sống ở tầng ba cùng tòa nhà, Trịnh Thán và mấy con mèo khác đều quen bà.
“A Hoàng?” Bà Địch gọi.
Nghe thấy tên mình, A Hoàng đang ngẩng cao đuôi kêu to lập tức dừng lại, rồi nheo mắt nhìn qua, đáp lại một cách dễ thương “Meo~”
Trịnh Thán: “…”
Cảm giác như nhìn thấy một bà cô hung dữ chửi bới đột nhiên biến thành một cô gái thùy mị.
Đi dọc theo con đường quen thuộc đến rừng nhỏ bên cạnh khu dân cư, Đại Bàn và Cảnh Trưởng đã bị tiếng kêu của A Hoàng gọi đến.
Đại Bàn vẫn với bộ dạng nửa ngủ nửa tỉnh, còn Cảnh Trưởng không biết đang nhai gì trong miệng, chắc là một loại côn trùng nào đó.
Bốn con mèo đi sâu vào trong rừng, Trịnh Thán giật giật tai, trong rừng dường như có người khác.
Ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy một vệt xanh trên cây phía trước.
Chính là “Tướng Quân”. Cái miệng vàng hình lưỡi liềm của nó luôn khiến Trịnh Thán cảm thấy như nó đang cười gian.
A Hoàng ngẩng đầu thấy “Tướng Quân”, liền mở miệng kêu, “Meo ô~~”
Con "Tướng Quân" trên cây nghe thấy âm thanh, dùng đôi mắt có vòng vàng của nó nhìn bốn con mèo dưới gốc cây một cái, rồi giơ cái chân không đeo vòng định vị lên miệng: “Suỵt ——”
Trịnh Thán: “……”
Thằng cha này lại đang rình mò cái gì đây?
------
Dịch: MBMH Translate