Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sau khi Chu Dịch ra khỏi cục cảnh sát thành phố, việc đầu tiên là tìm lại chiếc xe ba gác đã để tạm ven đường trước đó. Nhờ ánh nắng sớm, từ xa đã nhìn thấy trong ngõ nhỏ có rào dây cảnh giới màu vàng, đoán chừng ngay lập tức sẽ có quần chúng vây quanh dây cảnh giới xì xào bàn tán. Nhưng thực ra sau trận mưa to đó, máu tươi trong bồn đất đã cơ bản được rửa sạch. Chu Dịch trực tiếp đem chiếc xe ba gác trả lại cho hàng xóm, không đến nhà nhị thúc nữa.

Vấn đề của nhị thúc vô cùng nghiêm trọng, nhưng lúc này vẫn chưa phải thời điểm gấp gáp xử lý, dù sao gia gia vẫn chưa tỉnh. Hắn cưỡi chiếc xe đạp “hai tám đại cương” của mình đang để dưới lầu, đi thẳng đến bệnh viện, trên đường tiện thể mua đồ ăn sáng cho phụ thân.

Ông nội của Chu Dịch tên là Chu A Tứ. Lý do rất đơn giản vì ông xếp hàng thứ tư trong nhà. Xã hội xưa đều quan niệm đặt tên xấu cho dễ nuôi. Đến đời cha chú, việc đặt tên lại mang đậm dấu ấn thời đại. Cha hắn tên Chu Kiến Quốc, nhị thúc tên Chu Kiến Quân, tam thúc tên Chu Kiến Nghiệp. Nghe nói cô cô vốn tên là Chu Kiến Hoa, nhưng bà nội nói con gái mà gọi tên này nghe không hay, cuối cùng đổi thành Chu Ái Hoa.

Chu Dịch vừa trở về phòng bệnh lại bắt gặp phụ thân đi tới. Phụ thân thấy hắn mình đầy vết thương, quần áo xộc xệch, liền vội vàng hỏi hắn bị làm sao? Cả đêm không thấy người đâu. Chu Dịch nhìn đôi mắt đỏ ngầu và vẻ mặt đầy mệt mỏi của phụ thân, bèn nói dối là trong sở có nhiệm vụ đột xuất, bản thân không sao cả, sau đó lập tức lảng sang chuyện khác hỏi tình hình của gia gia.

"Bác sĩ đã đến xem rồi, tình hình hiện tại coi như ổn định, chỉ là không biết chắc lúc nào có thể tỉnh lại."

Chu Dịch gật đầu, giữ được mạng là tốt rồi, đoán chừng khi máu tụ trong đầu tan đi thì gia gia sẽ tỉnh.

"Cha, hay là cha về ngủ một lát đi, chỗ gia gia để con trông."

"Không sao đâu. Hôm qua lúc cô con về có nói sáng nay cô ấy sẽ đến sớm để đổi ca cho cha. Con bận thì cứ đi đi."

"Vậy cha đi rửa mặt rồi ăn đồ ăn sáng đi, nhân lúc còn nóng."

Chu Kiến Quốc gật đầu nhưng không nhúc nhích. "Chu Dịch à!"

"Sao thế cha?"

"Lần này may mà có con, nếu không suýt chút nữa đã gây ra đại họa rồi."

"Cha nói vậy là khách sáo rồi. Con là cháu nội ruột của gia gia, lại còn là trưởng tôn, những việc này đều là việc nên làm."

Trong mắt Chu Kiến Quốc lóe lên một tia sáng, cười liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, cha nói sai rồi, nên làm nên làm, con trai ta trưởng thành rồi, đáng tin cậy rồi."

Chu Kiến Quốc cười ha hả đi ra khỏi phòng bệnh, vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Sắc mặt Chu Dịch lại trầm xuống, bởi vì hắn biết, hai tháng nữa Hoành Thành, thậm chí toàn bộ tỉnh Hán Trung đều sẽ xảy ra một chuyện lớn, đó chính là làn sóng thất nghiệp liên tiếp không ngừng. Nhà máy gang thép số hai Hoành Thành, nơi cha mẹ Chu Dịch làm việc chính là đơn vị sớm nhất tuyên bố phá sản.

Những nhà có chút vốn liếng còn có thể thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, giống như nhà Chu Dịch, dựa vào tiền lương cảnh sát của Chu Dịch để chống đỡ. Từ sau khi hắn trọng sinh, hắn vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào mới có thể thay đổi tất cả những điều này. Nhưng chỉ bằng sức một mình hắn thì khó như lên trời, hắn cần tìm người giúp đỡ.