Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 16. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 16

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lão bộc cười rất chân chất và rạng rỡ. Gương mặt già nua của lão như một bụi lau sậy lớn chỉ có thể thấy ở nơi hoang dã sau một chuyến đi xa, có thể không gọi là diễm lệ hay hùng vĩ, nhưng lại mang một nét riêng, tựa như một vò rượu cũ đã được niêm phong rất nhiều năm.

...

Long Môn quán trọ có một tuyệt đại mỹ nhân phong hoa ghé đến, trở thành tin tức trọng đại chỉ đứng sau việc Thế tử điện hạ du ngoạn trở về trong hai ngày nay ở thành Lăng Châu.

Những kẻ hiếu kỳ kéo đến suýt giẫm nát ngưỡng cửa quán trọ, việc làm ăn vô cùng phát đạt. Mỗi khi vị mỹ nhân tuyệt sắc kia ra khỏi phòng dùng bữa, quán lại càng chật ních những kẻ lêu lổng đến để chiêm ngưỡng phong thái.

Ban đầu chỉ có đám công tử bột trẻ tuổi tham gia, sau đó cả những phú thương lớn tuổi trên giường đã "lực bất tòng tâm" cũng đến tán thưởng mỹ sắc, đều đồng loạt tán thán rằng đúng là tuyệt sắc giai nhân.

Những kẻ lắm chuyện đều nói vị cô nương này còn động lòng người hơn cả đệ nhất hoa khôi Lăng Châu là Ngư Ấu Vi Ngư nương tử vài phần. Một vài lão gia từng ra khỏi Lăng Châu, đã trải sự đời cũng nói cả đời này chưa từng thấy nữ tử nào kiều diễm đến vậy.

Thậm chí có tài tử còn vung tiền như rác, chen lấn sứt đầu mẻ trán để vào quán trọ chiếm một vị trí đẹp, nhấp một ngụm rượu, mang theo ý niệm "rượu không làm người say, người tự say", rồi trải giấy Tuyên Thành ra bàn để vẽ tranh.

Vị mỹ nhân đến từ nơi khác kia vẫn bình thản, coi mọi người như cỏ rác, chỉ uống loại hoa điêu trần niên hảo hạng nhất của Lăng Châu, khi ăn thì nhai kỹ nuốt chậm, nhưng không e ấp gượng gạo như tiểu thư khuê các, mà mang một phong tình riêng. Chỉ là hai thanh đao dài ngắn khác nhau đặt trên bàn đã khiến không ít kẻ lòng mang ý xấu phải biết khó mà lui.

Nào có khuê nữ nhà lành nào ra ngoài một mình mà lại đeo đao, hơn nữa còn là hai thanh?

Đóa hoa càng kiều diễm lạ thường thì càng khó hái, đây là giác ngộ mà đám con ông cháu cha phải có, cũng là chân lý đúc kết được sau nhiều năm làm ác ở quê nhà. Như hai vị quận chúa trên Bắc Lương vương phủ, ai dám nhìn thêm một cái, không sợ bị khoét mất tròng mắt à?

Lăng Châu Thế tử, kẻ cầm đầu đám hoàn khố đã sớm nói: Mọi người cùng nhau lăn lộn trong giới hoàn khố này, không dễ dàng như đám dân đen nghĩ, cũng phải có quy củ và đường đi nước bước riêng, phải xứng với cái đầu trên vai. Đầu không phải dùng để đi đại tiện, mà là cái mông.

Cho nên đám hoàn khố Lăng Châu khi đi ra các châu quận lân cận đều đặc biệt tự hào, xem thường con em quan lại nhà giàu ở đó, luôn thích tự khoe mình vừa có gia thế, vừa có tiền bạc, lại còn có cả đầu óc.

Nếu Thế tử điện hạ đã về thành, mỹ nhân đã hiện thế, vậy bóng dáng phong thái của Thế tử điện hạ còn xa à?

Đáp án có hơi khác biệt so với dự liệu. Thế tử điện hạ vừa đáng hận vừa đáng kính lần này lại đến muộn hơn ba ngày so với tưởng tượng của mọi người. Nhưng cuối cùng thì hắn cũng đã đến. Hắn vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều tự giác rời khỏi quán trọ.

Nói nhảm, tranh giành cô nương, tranh giành hoa khôi với Thế tử điện hạ, có tên nào mà không phải trả giá bằng máu?

Đường công tử ở Đăng Châu bên cạnh có gia thế đủ sâu dày rồi chứ, không chỉ có một lão cha chính Tam phẩm, trong triều còn có một người ông làm tới Tòng Nhị phẩm Quang Lộc Đại phu. Vậy mà không biết tự lượng sức mình tranh giành Ngư hoa khôi với Thế tử điện hạ của chúng ta, chẳng phải đã bị gãy một cánh tay trở về Đăng Châu đó à? Sau đó nghe nói lão cha làm Đăng Châu Mục của hắn còn đích thân đến cửa tạ tội, kết quả đến cửa lớn vương phủ không được vào. Thế tử điện hạ đã phán một chữ: Cút!

Quán trọ thoáng chốc trở nên trống không, bên ngoài vắng như chùa bà đanh, nhưng chưởng quỹ vẫn nở nụ cười nịnh nọt, hai tay dâng lên vò hoa điêu hảo hạng nhất đã cất giữ nhiều năm, nói là mạo muội mời Thế tử điện hạ đón gió tẩy trần.

Cha mẹ ơi, Thế tử điện hạ xưa nay uống rượu chưa từng trả nửa văn tiền nay lại đổi tính, lập tức thưởng một tờ ngân phiếu năm nghìn lượng.

Chưởng quỹ lủi nhanh ra sau quầy, hai tay run rẩy cầm ngân phiếu. Hắn tuyệt đối không lo Thế tử điện hạ chỉ đang làm ra vẻ hào phóng trước mặt mỹ nhân, bởi vì bạc đã ra khỏi túi của Thế tử thì chưa từng nghe nói phải trả lại một phân một hào, tuyệt đối là khí phái vương gia, bát nước đổ đi không hốt lại được.