Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 45. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 45

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Từ Phượng Niên cay đắng nói: "Chính là thanh cự kiếm cắm trên tường thành Võ Đế thành đó ư? 'Hoàng Lư' xếp thứ tư trong Thập Đại Danh Kiếm?"

Lão Hoàng cười hì hì, gật đầu.

Võ Đế thành nằm bên vách đá Đông Hải, được xây ở phía đông, tựa vào núi Yết Thạch để nhìn ra biển cả. Thành chủ Vương Tiên Chi tuổi gần trăm nhưng đã thành danh tròn tám mươi năm, là một thiên tài võ học trăm năm có một không hai. Thời trẻ mới ra đời đã nổi danh không mang theo bất cứ binh khí nào, giao đấu với người khác trước nay chỉ dùng một tay.

Hai mươi lăm tuổi đã tiến vào hàng ngũ cao thủ tuyệt thế, bốn mươi tuổi khiêu chiến Kiếm Thần Lý Thuần Cương của thế hệ đó, dùng hai ngón tay bẻ gãy thanh "Mộc Ngưu Mã" chém sắt như chém bùn, nhất thời danh chấn tứ hải, phong quang vô nhị.

Vương Tiên Chi rõ ràng có tư cách ngạo thị quần hùng, xưng là thiên hạ đệ nhất, nhưng lại tự nhận là thiên hạ đệ nhị, điều này khiến cho thập đại cao thủ nức tiếng giang hồ bị đẩy xuống hàng thứ mười một, còn ngôi vị đệ nhất đã bỏ trống suốt hai mươi năm.

Gần năm mươi năm qua, xuất hiện hai vị cao thủ dụng kiếm tuyệt đỉnh. Một là tân Kiếm Thần Đặng Thái A, tay cầm một cành đào, cầu bại mà không bại, giao thủ ba lần với Vương Tiên Chi, không thắng cũng chẳng thua, xếp hàng thứ ba trong số các cao thủ siêu nhất lưu.

Người còn lại thì thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ biết là người Tây Thục, xuất thân là một thợ rèn kiếm vô danh, sau ba mươi năm đúc kiếm thì tự ngộ ra kiếm đạo, rồi đơn thương độc mã hành tẩu giang hồ, thu thập danh kiếm thiên hạ vào trong hộp kiếm của mình. Chuyện được người đời biết đến chỉ là một trận giao đấu của hắn, nhưng liền sau đó danh tiếng vang khắp bốn bể. Dù thua, lại còn bị lưu lại một thanh kiếm cắm trên đầu tường thành, nhưng không ai nghi ngờ rằng vị kiếm sĩ thần bí này tuy bại mà vinh, bởi vì hắn thua thành chủ Võ Đế Thành Vương Tiên Chi, người càng già càng dẻo dai.

Ai có thể ngờ một kiếm sĩ một kiếm kinh động bốn mươi châu như vậy, lại làm mã phu trong Bắc Lương Vương phủ, suốt ngày trò chuyện với ngựa, nhiều nhất cũng chỉ là đến xin Thế tử điện hạ một bầu hoàng tửu cho đỡ thèm.

Cho nên lão Khôi vừa nghe tin Hoàng Lão Cửu quay lại Võ Đế Thành thách đấu Vương Tiên Chi, liền biết mười mấy năm trước không đánh lại Hoàng Lão Cửu thì nay cũng vậy.

Từ Phượng Niên tay đang cầm một quả dưa chuột, cười khổ nói: "Lão Hoàng, ngươi nói cho ta nghe xem, trong hộp kiếm này có mấy thanh kiếm? Cả thiên hạ đều đang đoán mò đấy."

Vì mới nằm trong chuồng ngựa một lát, trên đầu dính mấy cọng cỏ, Lão Hoàng gãi đầu nói: "Hộp kiếm có ba tầng sáu ngăn, vốn có sáu thanh trong thập đại danh kiếm thiên hạ, giờ thì chỉ còn năm thanh thôi."

Từ Phượng Niên á khẩu không biết nói gì.

Lão Hoàng, đúng là ngươi cao thủ, có dám cao hơn chút nữa không?

Lão Hoàng ngây ngô nói: "Nếu thiếu gia muốn múa kiếm, ta để lại ba bốn thanh là được."

Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Không cần, thiếu gia chỉ mong ngươi vác trên lưng cả trăm tám mươi thanh kiếm, đâm tên Vương Tiên Chi kia thành tổ ong vò vẽ. Sau này ta ra ngoài trêu ghẹo hiệp nữ giang hồ cũng có thể diện, nói rằng ta từng cùng Lão Hoàng ngươi đi trộm gà trộm vịt. Có phải lý lẽ này không, Lão Hoàng?"

Lão Hoàng toe toét cười ngây ngô. Lão Hoàng sún răng cửa, thật đáng yêu làm sao. Cớ sao lại là Kiếm Cửu cao hơn cả cao thủ đến mười vạn tám nghìn dặm kia chứ?

Từ Phượng Niên nghĩ không thông, bèn dứt khoát không nghĩ nữa. Hắn cho hạ nhân chuẩn bị một bầu hoàng tửu Long Nham Trầm Quán, dắt một con ngựa kém đến, rồi tự mình cầm dây cương, tiễn Lão Hoàng ra ngoài vương phủ, còn dúi mấy tờ ngân phiếu mệnh giá nhỏ cho Lão Hoàng.

Lão Hoàng không từ chối, nói: "Thiếu gia về đi, ta biết đường rồi."

Từ Phượng Niên không đồng ý, nói: "Ít nhất cũng phải tiễn ngươi ra đến cổng thành chứ?"

Ngựa là ngựa tồi, không phải Thế tử điện hạ keo kiệt bủn xỉn, chẳng qua dù là ngựa ngũ hoa có bờm được cắt tỉa thành hình cánh hoa tựa như thiên văn, hay là hãn huyết bảo mã hiếm có quý giá hơn, cũng đều không hợp với đạo lý ra ngoài quyết không làm con cừu béo. Vả lại, chắc hẳn Lão Hoàng không thực sự cưỡi ngựa, Từ Phượng Niên chỉ tìm cho lão một người bạn đồng hành để trò chuyện mà thôi.

Ngân phiếu chừng năm sáu trăm lượng, là cho Lão Hoàng mua rượu uống. Lão Hoàng chỉ mê hoàng tửu, thật không biết là vì họ Hoàng nên mới thích uống, hay vì mê hoàng tửu nên mới họ Hoàng. Trên người Lão Hoàng luôn có những bí mật thế này thế kia, nhưng trong mắt Từ Phượng Niên, Lão Hoàng chỉ là lão mã phu đã cõng mình đi qua bao gian khó mà thôi, còn Hoàng Kiếm Cửu là chuyện rất thứ yếu. Đây là lời thật lòng, nhưng hắn không dám nói ra, sợ lại thành ra sến súa.