Lục Hoàng Tử Vô Địch

Chương 1. Xuyên thành Lục hoàng tử, quyết không làm kẻ hèn

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Báo! Báo cáo khẩn! Bắc Hoàn xảy ra nạn châu chấu nghiêm trọng, Bắc Hoàn đã tập kết hai mươi vạn thiết kỵ ở biên giới, quốc sư Bắc Hoàn đã đích thân dẫn sứ đoàn đến hoàng thành triều ta cầu lương, chẳng bao lâu nữa sẽ đến hoàng thành!”

“Cầu lương mà cần tập kết hai mươi vạn thiết kỵ? Bắc Hoàn chết tiệt, rõ ràng là đang uy hiếp trẫm!”

“Thánh thượng, triều ta vừa trải qua vụ án thái tử mưu phản, nội bộ vô cùng bất ổn, lúc này tuyệt đối không thể khai chiến với Bắc Hoàn!”

“Truyền chỉ: Lệnh cho các trọng thần trong triều lập tức vào cung nghị sự, kẻ nào dám chậm trễ, chém!”

...

Đại Càn vương triều, nơi ở của Lục hoàng tử – Bích Ba Viện.

Vân Tranh một mình ngồi trong đình viện.

Tuy đã bình thản chấp nhận sự thật mình đã xuyên không, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút buồn bực.

Sao lại xuyên không vào thân xác của vị hoàng tử vô dụng này chứ?

Mấu chốt là, gã này còn tình cờ có được một bức huyết thư do thái tử để lại, vạch trần việc Tam hoàng tử vu khống thái tử mưu phản, vì thế mà bị Tam hoàng tử đang lên như diều gặp gió để mắt tới!

Tam hoàng tử vì muốn có được huyết thư, ngày nào cũng tìm đến gây sự, lúc nào cũng muốn giết chết hắn!

Trong lúc Vân Tranh đang vô cùng phiền muộn, mấy tỳ nữ trong viện của hắn lại trốn sang một bên thì thầm to nhỏ.

“Tên vô dụng này, hôm qua bị Tam điện hạ tát cho một cái, đến giờ vẫn còn sợ đến mức chưa hoàn hồn!”

“Đã hai mươi mốt tuổi rồi mà ngay cả một tòa phủ đệ cũng không có, trong số các hoàng tử của triều ta, cũng coi như là độc nhất vô nhị.”

“Tam hoàng tử không phải nói hắn là dư đảng của thái tử sao? Ta đoán, ngày chết của hắn không còn xa nữa đâu!”

“Nói nhỏ thôi, tuy hắn vô dụng, nhưng dù sao cũng là hoàng tử, nếu bị người khác nghe thấy, mạng của chúng ta cũng mất cả đám...”

Mấy người tuy là tỳ nữ, nhưng lại vô cùng khinh thường người chủ tử Vân Tranh này.

Lục hoàng tử Vân Tranh chẳng qua chỉ là đứa con do Văn Đế sau một lần say rượu với một cung nữ mà sinh ra.

Mẹ của hắn lúc còn sống ngay cả một phong hiệu cũng không có, mãi đến khi chết rồi mới được truy phong làm Mỹ nhân.

Vân Tranh không có bất kỳ gốc gác nào đã đành, lại còn nhát gan đến chết, cơ bản là đánh không trả, mắng không đáp lời.

Đáng đời bị bắt nạt!

Ngay lúc mấy người đang thì thầm, Vân Tranh đột nhiên đứng bật dậy.

Trong triều không có gốc gác, thì đừng lăn lộn trong triều nữa!

Đến biên quan nắm quân quyền thôi!

Dù gì mình cũng là tài năng của học viện chỉ huy, chuyện đánh trận này mình sở trường!

Chỉ cần quân quyền trong tay, ai làm hoàng đế cũng phải nhìn sắc mặt của mình!

Thấy ai không vừa mắt thì đánh kẻ đó!

Đúng, cứ như vậy!

Quyết định xong, Vân Tranh lập tức đứng dậy đi tìm người cha hờ của mình.

Ngay lúc hắn định đi ra ngoài, Tam hoàng tử Vân Lệ lại bước vào.

“Ra mắt Tam điện hạ!”

Thấy Vân Lệ, mấy cung nữ vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Khác với Vân Tranh, gốc gác của Vân Lệ trong triều vô cùng sâu rộng.

Mẹ của y là Thục phi được sủng ái nhất, gia thế Thục phi hiển hách, nhiều người trong gia tộc đều là đại thần trong triều.

Hiện nay, tân thái tử chưa được định, khả năng Vân Lệ được lập làm tân thái tử là rất lớn.

Vân Lệ phất tay ra hiệu cho mấy người đứng dậy, đi thẳng đến trước mặt Vân Tranh, cười như không cười chất vấn: “Lục đệ, thấy hoàng huynh sao không hành lễ?”

Hành lễ?

Ta hành lễ cái đầu mẹ ngươi!

Đồ ngu xuẩn!

Đợi lão tử nắm được quân quyền, người đầu tiên xử lý chính là ngươi!

Vân Tranh thầm mắng trong lòng, vừa xoa đầu vừa nói: “Thân thể ta yếu ớt, hôm qua bị tam ca tát một cái, giờ vẫn chưa hồi phục, mong tam ca thứ lỗi cho ta không tiện hành lễ.”

Nghe lời Vân Tranh nói, Vân Lệ không khỏi khẽ sững sờ.

Cái tát hôm qua, lại có thể khiến tên vô dụng này nổi tính khí sao?

“Lục đệ, đệ đang trách vi huynh đánh đệ sao?”

Vân Lệ cười như không cười nhìn chằm chằm Vân Tranh.

“Chẳng lẽ ta còn phải cảm ơn huynh?” Vân Tranh hỏi lại.

“Đệ đúng là nên cảm ơn tam ca!”

Vân Lệ chế nhạo: “Tam ca dạy dỗ đệ, đều là vì tốt cho đệ, hiểu không?”

Vân Tranh lắc đầu cười: “Ta thật sự không hiểu.”

“Biết ngay cái đầu gỗ của đệ chắc chắn không hiểu mà!”

Vân Lệ khinh bỉ liếc hắn một cái, cười ha hả nói: “Thái tử mưu phản, tâm phúc của hắn lại liều chết chạy đến chỗ đệ, nếu tâm phúc của thái tử đưa cho đệ thứ gì, mà đệ sống chết không chịu giao ra, đệ sẽ trở thành đồng đảng của thái tử đấy!”

Lại là chiêu này!

Chủ nhân cũ của thân thể này chính là nghĩ rằng, giao huyết thư ra thì Tam hoàng tử chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu, không giao huyết thư thì lại bị vu cáo là đồng đảng của thái tử, cũng khó thoát khỏi cái chết.

Nghĩ tới nghĩ lui, huynh đệ này lại tự dọa mình đến chết!

Sống đã vô dụng, chết còn vô dụng hơn!

“Người đó thật sự không đưa cho ta thứ gì cả.”

Vân Tranh thản nhiên nói: “Ta đoán, người đó cũng là bị truy đuổi đến mức hoảng loạn không chọn đường, nên mới chạy vào viện của ta.”

Vân Lệ khẽ nheo mắt, cười lạnh: “Đệ nghĩ ta sẽ tin à?”

Vân Tranh dang hai tay ra, “Huynh tin hay không thì tùy, dù sao ta cũng tin rồi!”

Nhìn thái độ này của Vân Tranh, mấy cung nữ như gặp phải ma.

Trời ơi!

Vị Lục hoàng tử nhát gan yếu đuối này, lại dám nói chuyện với Tam hoàng tử như vậy sao?

Đầu của hắn không phải bị Tam hoàng tử tát cho ngu đi rồi chứ?

Nhìn Vân Tranh khác hẳn mọi khi, sắc mặt Vân Lệ đột nhiên sa sầm, lạnh lùng nói: “Đệ đã quyết tâm không giao thứ mà người đó đưa cho đệ ra rồi sao?”

“Ta không có, lấy gì mà giao cho huynh?”

Vân Tranh nhún vai, “Được rồi, ta còn phải đi gặp phụ hoàng, không đôi co với huynh nữa! Nếu huynh thấy chỗ ta có thứ gì, cứ gọi người đến từ từ lục soát đi!”

Nói xong, Vân Tranh định rời đi.

Hắn vừa xuyên không tới đã đốt huyết thư rồi, cứ để y lục soát!

Sắc mặt Vân Lệ biến đổi, lập tức chặn Vân Tranh lại, đồng thời quát lớn: “Người đâu!”

Nghe tiếng Vân Lệ, thị vệ bên ngoài lập tức chạy vào.

Mấy người rõ ràng là thị vệ của Bích Ba Viện này, nhưng lại nghe lời Vân Lệ hơn cả chó.

“Huynh muốn làm gì?”

Trong mắt Vân Tranh lặng lẽ lóe lên một tia lạnh lẽo.

Thị vệ của mình, không trung thành bảo vệ chủ, còn giúp người ngoài cắn lại chủ nhân?

“Làm gì?”

Vân Lệ hừ lạnh, mặt đầy sương giá nói: “Bắt tên nghịch tặc có ý đồ cấu kết với thái tử tạo phản này cho ta, áp giải đến thiên lao, chờ xử lý!”

Vân Tranh khẽ nheo mắt, “Huynh định vu khống ta sao?”

Không có thánh chỉ của hoàng đế, mà dám bắt mình vào thiên lao? Dọa lão tử chắc?

“Vu khống? Bổn điện hạ có chứng cứ xác thực!”

Vân Lệ hừ lạnh, lập tức ngước mắt nhìn mấy cung nữ, “Các ngươi là người bên cạnh Lão Lục, các ngươi nói xem, Lão Lục có phải là đồng đảng của thái tử không?”

Đối mặt với câu hỏi của Vân Lệ, mấy cung nữ vội vàng gật đầu.

“Vâng, nô tỳ từng tận tai nghe thấy Lục điện hạ và người của thái tử mật mưu tạo phản.”

“Lục điện hạ còn nói, muốn tìm cơ hội hạ độc Thánh thượng...”

“Đúng đúng, nô tỳ cũng nghe thấy...”

Mấy cung nữ lập tức trở mặt, còn nói năng rất có đầu có đuôi.

Vân Tranh nghe vào tai, trong lòng sát ý nổi lên.

Mấy tiện tỳ này!

Bình thường mình đối xử với chúng không tệ, đừng nói là đánh mắng, ngay cả trách phạt cũng rất ít.

Nếu chúng nói không biết gì, cũng có thể hiểu được.

Dù sao, chúng cũng chỉ là những cung nữ địa vị thấp kém.

Vân Lệ muốn lấy mạng chúng quá dễ dàng.

Nhưng lại dám vu khống mình ngay trước mặt, đây đúng là loại phản phúc điển hình!

Đáng giết!

“Bây giờ đệ còn gì để nói không?”

Vân Lệ đắc ý nhìn Vân Tranh, rồi vung tay, “Còn ngây ra đó làm gì, bắt tên nghịch tặc này lại cho bổn điện hạ!”

Bắt?

Ta bắt mẹ nhà ngươi!

Vân Tranh nổi giận, tung một cú đá hiểm vào hạ bộ của Vân Lệ.

Vân Lệ nằm mơ cũng không ngờ Vân Tranh lại dám làm vậy, không kịp có chút phản ứng nào, đã bị đá trúng.

Bốp!

“A...”

Tiếng hét thảm thiết lập tức vang vọng khắp Bích Ba Viện.

Vân Lệ ôm hạ bộ, mặt mày đau đớn ngã lăn ra đất.

Thấy cảnh này, mấy cung nữ và thị vệ trong viện đều sợ đến ngây người.

Mấy người đều đứng ngây ra đó, như hóa đá.

Trời ơi!

Tên Lục hoàng tử vô dụng này, lại dám đá vào chỗ hiểm của Tam hoàng tử?

Ảo giác, nhất định là ảo giác!

Tuy nhiên, tiếng hét thảm thiết của Vân Lệ lại đang nhắc nhở họ, đây không phải là ảo giác!

“Tam điện hạ, người sao rồi?”

“Mau, thông báo cho ngự y!”

Sau khi hoàn hồn, mấy người vội vàng luống cuống chạy tới.

“Bắt... bắt tên nghịch tặc này lại cho ta! A...”

Vân Lệ chật vật lăn lộn trên đất, mặt mày méo mó gào lên.

“Vâng!”

Thị vệ nhận lệnh, lập tức định bắt Vân Tranh.

“Ai dám!”

Vân Tranh hét lớn một tiếng trấn trụ các thị vệ, nghiêm giọng nói: “Bổn điện hạ dù sao cũng là Lục hoàng tử đương triều, há có thể để các ngươi đụng gươm đao vào người? Bổn điện hạ sẽ đến gặp phụ hoàng xin chịu tội!”

Nói xong, Vân Tranh liền sải bước đi ra ngoài...

Chương sau