Vi Sư Dạy Các Ngươi Đều Là Đồ Thật A (Dịch)

Chương 49. Nhân Tài Xuất Chúng Đại La Tông (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Thân thể Hóa Thần, đã có thể so sánh với cường giả Độ Kiếp.

Huyền Lão cảm thấy đầu của mình như muốn nổ tung ra vì những gì vừa đọc được.

Lão cảm thấy bộ công pháp này cho dù đặt ở Thượng Giới cũng đủ để gây nên một sự chấn động kinh thiên động địa.
Đây rõ ràng là một cánh cửa lớn dẫn đến sự hủy diệt!

Huyền Lão than thở: “Đừng hỏi ta nữa, đầu ta đau quá.”

Tiêu Hỏa lẩm bẩm: “Đúng là đồ ngốc…”

Ngay lúc hai thầy trò này đang bị Đại Nhật Phần Thiên Công làm cho da đầu tê dại.

Trần Nam Huyền, người ở gian nhà sát vách bọn họ, đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm thiết đến xé lòng.

“Khôngggggg!!!!!”

Trần Nam Huyền từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, hắn vừa mới tỉnh lại, ký ức vẫn còn dừng lại ở khoảnh khắc sinh tử một mất một còn với dị hỏa tại Lưu Hỏa Thành.

Trần Nam Huyền sau khi tỉnh dậy, theo bản năng hét lên một tiếng thảm thiết, nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra hình như mình vẫn chưa chết.

Được cứu rồi sao?

Nơi này là… Đại La Tông?

Xem ra một chưởng Ngũ Suy Nhiên Thọ Thôi Mệnh Chưởng mà mình đã liều mạng hao phí ngàn năm tuổi thọ đánh ra kia vẫn còn có tác dụng.

Mình cuối cùng vẫn chống cự được cho đến khi Lục Viễn bọn họ đến cứu viện.

Tuy nhiên, Trần Nam Huyền vào lúc này sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện ra tình hình hiện tại của mình không mấy khả quan cho lắm.

Mặc dù mạng sống thì đã giữ được, nhưng mình lại mất thêm một ngàn năm tuổi thọ nữa rồi.

Vốn dĩ đã nợ ba vạn năm tuổi thọ, bây giờ lại nợ thêm một ngàn năm nữa, càng nợ càng nhiều thế này ư?

Như vậy thì phải làm sao mới tốt đây?

Hơn nữa, không chỉ có vậy, hắn ở Lưu Hỏa Thành sau khi sử dụng cấm pháp Ngũ Suy Nhiên Thọ Thôi Mệnh Chưởng, dung mạo đã nhanh chóng già nua, bây giờ nhìn hắn chẳng khác nào một kẻ đang trải qua thiên nhân ngũ suy, nửa sống nửa chết.

Rõ ràng là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, vậy mà nhìn qua lại giống như một lão già tám chín trăm tuổi vậy.

Và, điều còn bi thảm hơn nữa là, ở Lưu Hỏa Thành bị dị hỏa truy sát, lúc đó Trần Nam Huyền vì muốn thoát thân, đã không tiếc thiêu đốt tu vi để tăng tốc.

Bây giờ hắn mới phát hiện ra, tu vi Luyện Khí tầng năm vốn đã không cao của mình, sau khi bị thiêu đốt ở Lưu Hỏa Thành, bây giờ đã thụt lùi trở về Luyện Khí tầng một rồi.

Tâm trạng của Trần Nam Huyền hoàn toàn sụp đổ.

Tu luyện lại từ đầu ròng rã nửa năm trời, mang theo dáng vẻ già nua này, lại một lần nữa quay trở về vạch xuất phát rồi sao?

Trần Nam Huyền tóc tai bù xù, gương mặt đã nhuốm màu điên cuồng, không thể kiềm chế được nữa mà phá lên cười ha hả trong phòng của mình.

“Ha ha ha ha ha!”

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

Tiếng cười ghê rợn từ gian phòng sát vách thỉnh thoảng lại vọng sang, Tiêu Hỏa nghe thấy tiếng cười, không nhịn được mà cảm thấy trong lòng có chút rờn rợn.

Cái Đại La Tông này… quả nhiên là nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp.

Lại còn có cao thủ nữa sao?

Người này rốt cuộc là ai vậy?

Tiêu Hỏa đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài xem xét.

Đến sân viện sát vách, phát hiện ra con Tiểu Hoàng cẩu lúc trước dẫn đường cho bọn họ đang nằm dài ở bên ngoài sân, hiển nhiên cũng bị tiếng cười kia thu hút mà tìm đến.

Lúc này Tiểu Hoàng đang nằm dài bên ngoài sân, nghe thấy tiếng cười của Trần Nam Huyền mà chỉ biết lắc đầu quầy quậy.

Tiêu Hỏa đi vòng qua Tiểu Hoàng, bước vào trong sân.

Men theo tiếng cười mà tiến lại gần cửa phòng.

Tiêu Hỏa vừa mới áp sát, tiếng cười bên trong đột nhiên im bặt, dường như đã phát giác ra sự có mặt của hắn.

Giọng nói của Trần Nam Huyền từ bên trong truyền ra: “Là ai đó? Lén la lén lút làm gì!”

Tiêu Hỏa thấy mình đã bị phát hiện, liền ho khan một tiếng, rồi nói: “Tại hạ Tiêu Hỏa, hôm nay vừa mới bái nhập Đại La Tông, là đệ tử thứ ba của Lục Tông chủ, ta ở gian phòng sát vách, vừa rồi nghe thấy tiếng cười của đạo hữu, cho nên mới qua đây xem thử, xin hỏi đạo hữu là?”

Tiêu Hỏa tự giới thiệu bản thân.

Một lát sau, cửa phòng của Trần Nam Huyền mở ra, Tiêu Hỏa ngay sau đó liền nhìn thấy một lão nhân ăn mặc rách rưới tả tơi, tóc tai bù xù, mặt mày bê bết máu me xuất hiện trước mặt mình.

“Ta tên là Trần Nam Huyền, là đại sư huynh của Đại La Tông, ngươi đã là sư đệ của ta thì vào đây nói chuyện đi, đúng rồi, trên người ngươi có mang theo đồ ăn gì không?”

Tiêu Hỏa lấy ra hai cái bánh bao từ trong túi trữ vật bên hông, hắn lúc nào cũng mang theo một ít lương khô bên người.

Ngay sau đó hắn liền nhìn thấy Trần Nam Huyền giống như một con ma đói, một tay vồ lấy hai cái bánh bao trên tay hắn, rồi ngấu nghiến ăn lấy ăn để.

Tiêu Hỏa trong lòng kinh hãi: Chết tiệt! Đây là ma đói đầu thai sao? Mấy ngày rồi không được cho ăn mà đói đến mức này ư?

Một Đại La Tông nhỏ bé như vậy, lại ẩn chứa nhiều cao thủ đến thế sao?