Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Xảo Vân đang chăn gà chạy qua hỗ trợ, hai người không phải đỡ cây cột thì chính là vội vàng chống đỡ mái nhà.
Giang Chi trở về liền trông thấy hình ảnh hai đứa bé đáng thương chú ý đến đầu không chú ý đến mông, loay hoay trên dưới.
Nàng lắc đầu, không nhịn được nhắc nhở: "Cây gỗ phía dưới đừng động đến, nhặt chút tảng đá, dùng nước nhào bùn rồi xây tường ở bên ngoài.
Dùng bùn đất xây tường đá, rắn chắc.
Ở trên núi, mặc dù cách gần thôn không có mãnh thú to lớn, nhưng có không ít động vật nhỏ, thường thấy nhất chính là những dải que cay xanh xanh đỏ đỏ, dài dài ngắn ngắn thường xuất hiện sau khi thời tiết ấm lên kia.
Rắn không sợ người, hơn nữa còn sẽ vào nhà ăn chuột ăn trộm gà, chỉ có phong kín chân tường mới có thể giảm bớt cơ hội gặp mặt.
Lúc này Từ Nhị Thụy đã mệt đến mặt mũi tràn đầy mồ hôi, nghe nương nói cần dùng bùn đất xây tường, hắn ném lưỡi rìu xuống đất ngượng ngùng nói: "Nương, con không biết làm!"
Xảo Vân ở bên cạnh xoa xoa bàn tay cóng đến đỏ bừng: "Nương, con cũng không biết!"
Khóe miệng Giang Chi giật giật: Kỹ năng sinh tồn cần phải truyền thừa, may mà mình từng học qua!
Nàng đặt giỏ chứa đầy lá rụng xuống bên cạnh, nói với Xảo Vân: "Con đừng đi theo mệt mỏi, lấy một thịt khô đi hầm, lại chưng ba chén cơm bắp."
Mắt Từ Nhị Thụy đều trợn tròn: "Nương, hôm nay có thể ăn thịt?"
Số thịt khô kia là thịt heo con bị đông lạnh chết vào thời điểm thời tiết lạnh nhất lúc trước, nương dùng muối ướp rồi phơi khô, ai cũng không cho ăn, hôm nay lại muốn để Xảo Vân lấy ra hầm.
Giang Chi cố ý giận tái mặt: "Con không muốn ăn thì đừng có ăn!" Nguyên thân cay nghiệt với Niếp Phồn Thiên, đối với con ruột mình cũng là ngôn ngữ ác liệt.
Nếu đã để nam chính rời đi, nàng cũng sẽ không học theo nguyên chủ ngược đãi người khác, chỉ là không thể đột nhiên thay đổi quá lớn dẫn tới nghi ngờ.
Nghe được ăn, Từ Nhị Thụy liền không xoắn xuýt suy nghĩ gì thêm nữa, hắn mười tám mười chín tuổi, mấy ngày nay chuyển nhà đều là tốn thể lực, đã sớm mệt mỏi muốn chết, nghe được có thịt ăn, nước bọt trong miệng đều đã ứa ra.
Xảo Vân cũng rất vui vẻ, hôm nay nương không mắng chửi mình, thậm chí tối hôm qua còn được ăn một bữa nhiều cơm.
Nàng không dám nghĩ đến lát nữa mình có thể được ăn thịt, nhưng ít nhất bà bà sẽ để cho mình chan canh thịt vào cơm bắp ăn.
Xảo Vân bắt đầu hầm thịt, Giang Chi thì mang theo Từ Nhị Thụy đi tìm đá tảng cùng bùng đất xây tường.
Nơi này là núi đá, muốn tìm đá thực sự rất dễ dàng, bên cạnh mỏm núi đều là tảng đá bị phong hóa rớt ra, chọn chọn lựa lựa một lát đã được cả giỏ đầy.
Chờ đến khi nồi canh thịt khô hầm củ cải của Xảo Vân tỏa ra hương thơm, công tác chuẩn bị xây tường bên này đã gần xong.
Từ Nhị Thụy vừa khuấy bùn đất, vừa hít sâu ngửi lấy mùi thơm đã lâu không thấy, vô thức nói một câu: "Nếu Tiểu Thiên..."
Giang Chi rót nước vào đất bùn, coi như là không nghe được.
Trong truyện chỉ nói nguyên thân ngược đãi nam chủ, không có nhắc đến những người khác, xem ra hai đứa nhỏ sống với nhau mười năm, vẫn là có mấy phần tình cảm.
Có mùi thịt thơm cổ vũ, ba người tràn đầy sức lực làm việc.
Đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen, xung quanh lán đã xây lên một bức tường đá cao cỡ nửa người.
Có bức tường đá chưa khô bùn đất này chắn gió, lại thêm trên nền đất trong lán trải đá phiến, ở giữa đào lò sưởi, đốt chút than vụn, trong lán dần dần đã trở nên ấm áp.
Trên lửa than là nồi canh thịt khô hầm nóng hôi hổi, trên phiến đá ở bên cạnh là khoai lang nướng, trên tay mỗi người còn có một chén cơm bắp vàng óng.
Dưới thân phủ một lớp lá dày, ba người ngồi xếp bằng vây quanh nồi đất.
Hai người trẻ tuổi nhìn nồi canh nuốt nước miếng, chờ Giang Chi phân cho mình ăn.
Xảo Vân thì căng thẳng nhìn nồi canh.
Mặc dù bà bà để mình hầm thịt, nhưng không nói hầm bao nhiêu, Xảo Vân nghĩ đến ba chén cháo giống nhau vào tối hôm qua, liền lớn mậy nấu ba khối.
Giang Chi dùng muôi mò tìm trong nồi, thấy chỉ có ba khối thịt lớn chừng trái trứng vịt, lập tức nhíu mày.
Xảo Vân lo lắng không yên cúi đầu xuống, nhưng một giây sau, nàng đã nhìn thấy bà bà múc cho mỗi người một khối thịt: "Xảo Vân, lần sau hầm thịt thì hầm nhiều thêm chút."
"A!" Xảo Vân kinh ngạc nâng đầu: "Sau này còn muốn hầm nhiều chút , vậy, vậy..." Nàng ngập ngừng không nói ra được.
Thịt trong nhà là heo con bị đông lạnh chết mới có, không đủ ăn.
Nhà nông bình thường không có nhiều lương thực, cũng không nuôi nhiều heo.
Nhà trượng phu nàng cũng vậy, hàng ngày chỉ cắt chút cỏ xanh, lại dùng vỏ trấu trộn với nước rửa chén rửa nồi cho heo ăn, chờ heo béo lại bán đổi đi đổi chút tiền, căn bản không nỡ giết ăn thịt.
Giang Chi cũng viết lương thực và thịt trong nhà không nhiều, nhưng hiện tại là thời kỳ đặc biệt, không ăn đủ no không cách nào làm việc, cho dù gặp gỡ lưu dân, trong bụng có đồ ăn cũng có thể có nhiều thêm chút sức lực.