Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Gia gia Tiểu Mãn gõ gõ đao bổ củi xuống đất, nói: "Thẩm nó, các ngươi dựng lán đến đâu rồi? Nếu thiếu nhân thủ, để Tiểu Mãn qua giúp hai ngày!" 

Giang Chi rất ngoài ý muốn: "Như vậy không tốt lắm đâu, nhà bá cũng cần người làm việc mà!" 

Bây giờ nhà nào cũng không dư người, dù lán nhà Tiểu Mãn rất tốt nhưng việc cần làm vẫn là rất nhiều, hơn nữa trong nhà cũng chỉ có mình Tiểu Mãn tay chân lành lặn, làm sao không biết xấu hổ mà kéo hắn đi chứ.

Nãi nãi Tiểu Mãn tay không ngừng nghỉ, ngay cả trong lúc nói chuyện cũng đang xe sợi gai: "Thẩm Tiểu Mãn, trước đây nhà ta ít qua lại với ngươi, chỉ biết ngươi là người mạnh mẽ, hay dễ nóng giận với người khác, lại không biết ngươi cũng là người tốt bụng. Sáng ngày thứ hai lên núi, chỉ có ngươi bảo Nhị Thụy qua xem chúng ta có ăn uống gì chưa. Ài, già rồi thì bị người ta ghét bỏ… Giờ không có đất đai ruộng vườn, nhà ta cũng chẳng gấp gáp làm việc, cứ để Tiểu Mãn qua làm giúp ngươi vài ngày đi." 

Nói đến đây, nãi nãi Tiểu Mãn đưa tay lau khóe mắt. 

Lúc nguy nan mới thấy được chân tình.

Bình thường mọi người đều nói Giang thị ngược đãi hài tử, nhưng hài tử đó vẫn lớn lên thành người. 

Nhà nông thường có nhiều hài tử yểu mệnh chết sớm, nếu thật sự là một cữu mẫu độc ác thì đứa trẻ đó đã không thể sống đến bây giờ.

Giang Chi có chút ngượng ngùng, đó chẳng qua là do dưới núi bốc cháy, Từ Nhị Thụy đến nghe ngóng tin tức, cũng không phải cố ý bọn họ quan tâm có ăn cơm hay không. 

Nhưng nãi nãi Tiểu Mãn đúng là biết cách nói chuyện, sự ngang ngược khó ở của nguyên thân đã bị một câu "hay dễ nóng giận với người khác" nhẹ nhàng gạt qua đi.

Giang Chi cũng không cậy mạnh, nàng nói ra khó khăn của mình: "Không giấu Trường Canh bá, lán nhà ta còn chưa đủ ở, hiện tại đang tính dựng thêm một cái. Giờ sắp tháng ba rồi, nếu trời mưa thì sợ mái cỏ không chịu nổi." 

Đối với những việc nhỏ nhặt trong sinh hoạt thường ngày như vậy thì trong truyện không hề đề cập đến, khiến nàng bây giờ không rõ tình hình nơi đây, vẫn cần phải hỏi thăm thêm từ những nhân vật "người giấy" trong nguyên tác. 

Nghe được Giang Chi lo lắng, Gia gia Tiểu Mãn lau đao bổ củi trên tay, cau mày nói: "Trước kia đến thời điểm này cũng đã có mưa rồi, ngươi muốn dựng lán thì phải nhanh lên, mùa đông hạn đã hán mấy tháng liền, trời mà mưa thì chắc chắn sẽ dai dẳng cả nửa tháng. Nếu không đủ vỏ cây thì để Tiểu Mãn cùng Nhị Thụy lấy từ nhà ta đi dùng, phủ mái dày chút, trong nhà ngươi còn có phụ nữ mang thai, sợ không thể chịu nổi ẩm ướt." 

Giang Chi vội vàng cảm ơn, nếu có thêm vỏ cây để lợp mái thì không gì tốt hơn. 

Nàng còn một điều nghi vấn cần giải đáp: "Trường Canh bá, nếu đám lưu dân kia lên núi thì phải làm sao?" 

Từ sau đêm đầu tiên trong thôn bốc cháy, mấy đêm nay vẫn có ánh lửa lập lòe. 

Nàng không để Nhị Thụy trở về thôn xem tình hình, cháy thì cứ cháy, xem cũng không giải quyết được gì, chỉ sợ lưu dân lên núi. 

Nhà nàng ba người còn dễ xử lý, có thể dùng đá nện xuống được thì nện, không đánh lại thì cứ chạy sâu vào rừng là xong. 

Nhưng nhà Tiểu Mãn thì không dễ như vậy, nàng hỏi vấn đề này cũng có ý muốn nhắc nhở. 

Mặt gia gia Tiểu Mãn nhăn thành mướp đắng, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia sáng: "Ta bảo Tiểu Mãn gọi ngươi đến, chính là để bàn chuyện này. Từ dưới thôn lên vùng núi này chỉ có một con đường tắt, ta tính phong kín đường đó. Sau này chỉ có hai nhà chúng ta biết lối đi, đám lưu dân kia không quen nơi đây sẽ không tìm thấy đường, người trong thôn cũng đừng nghĩ tùy tiện đi lên. Nếu nhà ngươi còn thứ gì muốn trở về thôn lấy thì tranh thủ đi một chuyến, sau này muốn đi cũng không dễ dàng." 

Lán nhà Tiểu Mãn và nhà Giang Chi đều nằm trên một con đường, gia gia Tiểu Mãn đốt than trên núi cả đời, đã sớm quen thuộc từng ngọn cỏ, gốc cây, nơi nào khó đi nhất, ông biết rất rõ. 

Ông dự định động tay chân trên đường, biến ngọn núi này thành của riêng hai nhà, đồng thời cũng tự nhốt hai nhà ở bên trong, bất kể là ai cũng không tiện ra vào.

Đối mặt với nguy hiểm, mỗi người đều có cách ứng phó riêng. 

Gia gia Tiểu Mãn biết nhà mình không đủ khả năng chống lại lưu dân, nên tự mình phong bế, thiếu ăn thiếu mặc cũng chỉ có thể chịu đựng. 

Giang Chi kinh ngạc mở to mắt, có câu rất hay là "nhà có một lão như có một bảo." 

Nói khó nghe hơn thì: Lão yêu quái, người già thành tinh!

Ẩn cư trong rừng sâu, cách này đúng là vững như lão cẩu!

Gia gia Tiểu Mãn bốn đời ở cùng nhà, lao động nhiều năm khiến vẻ ngoài ông trông rất già nua, nhìn như người bảy tám mươi tuổi thời hiện đại, nhưng thật ra mới hơn sáu mươi tuổi.

Thể lực không còn được như trước, nhưng trí tuệ trong cuộc sống thì không ít. 

Có một ông lão bướng bỉnh như vậy ở đây, Giang Chi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. 

Chỉ là khi nàng ngồi trong lều nói chuyện, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng ho kìm nén từ góc tối, nghĩ đến đó hẳn là chàng trai trẻ bị liệt kia.