Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

 

Từ Nhị Thụy nôn nóng bất an, hiển nhiên vừa rồi hắn nổi lòng thông cảm, Giang Chi giơ tay vặn lỗ tai hắn, hạ giọng nói: "Ngươi đừng xen vào việc của người khác cho lão nương."

Đúng lúc này, một cháu trai của Từ Hữu Tài ở bên kia đột nhiên hô to: "Ai ở phía sau? Đi ra!" Nói xong lập tức vọt tới sau tường viện bên cạnh.

Hắn ta lôi lôi kéo kéo một hồi, liền lôi ra được một người từ trong đống cỏ sau tường.

Tiểu Mãn mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, trên vai vác một cái giá có hình thù kỳ quái, cười gượng nói với Từ Hữu Tài: "Hữu Tài thúc, ta về nhà lấy chút đồ vật!"

Mặt Giang Chi lập tức tái đi, chết tiệt! Tại sao hết lần này tới lần khác Tiểu Mãn lại đến đúng lúc này chứ.

Hiện tại đám người Từ Hữu Tài không phải là thúc bá làm ruộng, mà là hung đồ dọa dẫm bắt chẹt người khác.

Hơn nữa chắc chắn không muốn để người trong thôn biết bản thân đang làm gì.

Quả nhiên, Từ Hữu Tài sầm mặt tiến đến gần Tiểu Mãn: "Vừa rồi ngươi đã nhìn thấy gì?"

Tiểu Mãn ngập ngừng không biết trả lời thế nào.

Giang Chi bắt đầu lo lắng: Từ Hữu Tài muốn giết người diệt khẩu.

Nhà Tiểu Mãn cũng chỉ có đứa bé này có thể tính là lao lực bình thường, không thể xảy ra chuyện gì được.

Nếu Tiểu Mãn có chuyện không may, vậy cả nhà già yếu tàn tật kia liền xong rồi.

Cân nhắc lợi hại, Giang Chi bước ra khỏi chỗ ẩn núp: "Hữu Tài đại ca, đứa nhỏ này là cùng ta đến."

"Giang bà tử, bà tới làm cái gì?" Từ Hữu Tài vừa nhìn thấy Giang Chi, mặt liền càng đen hơn.

Giang bà tử tác oai tác quái có tiếng, không có lý cũng ngang ngược ba phần, có lý càng phải ngồi xuống đất giãy đạp thành một cái hố.

Luận uy lực, ở trong thôn cũng là nhân vật số một.

Nổi danh ngang với thôn trưởng có quyền thế cùng mình có thực lực, ai gặp cũng muốn trốn tránh bà ta.

Mấy người Từ gia trông thấy Giang Chi cũng thay đổi sắc mặt, mặc dù chỉ là một mụ đàn bà, nhưng độc đoán đã lâu, khiến bọn họ cũng rất nhức đầu, thực sự là ở đâu cũng gặp phải bà ta.

Giang Chi sải bước tiến đến, một cái kéo Tiểu Mãn đến bên người, lúc này mới học theo dáng vẻ mắng chửi người thường ngày của nguyên thân, chống eo nghiêng người nhổ nước bọt xuống đất: "Từ Hữu Tài, bản thân ông đại tiện không che mặt, không sợ người khác thấy. Hiện tại còn không biết xấu hổ hỏi Tiểu Mãn ý gì, ý gì cũng không liên quan gì đến chúng ta, nhìn nhiều hai mắt ta còn ngại buồn nôn."

"Nói cho ông, chúng ta là người thôn này, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Thôn trưởng mới đi hai ngày, ông muốn trong núi không hổ, khỉ xưng vương hả? Đừng hòng!"

Từ Hữu Tài lại một lần bị mắng máu chó đầy đầu, khuôn mặt đều nghẹn thành màu gan heo, lập tức lệ khí nổi lên: "Giang bà tử, có tin lão tử đánh chết ngươi hay không!"

"Đánh đi, ngươi đánh đi, không đánh là thằng hèn! Ngươi đánh, Trường Canh bá bọn họ mới biết được các ngươi là người ra sao, hàng xóm ở trên núi chờ chúng ta mới biết ngươi là người ra sao!"

Giang Chi vọt tới trước mặt Từ Hữu Tài, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.

Nàng đang đánh cược.

Đánh cược Từ Hữu Tài vẫn còn có bản tính nông dân sống trong thôn, nếu sau này ông ta còn muốn tiếp tục đặt chân tại thôn Từ gia, hiện tại sẽ bận tâm mấy phần thanh danh.

Quả nhiên, Từ Hữu Tài thần sắc phức tạp, răng nghiến ken két, nhưng không dám buông thêm lời hung ác.

Căn cơ của ông ta nằm ở thôn Từ gia, sau này muốn phát đạt cũng phải nhờ đến sự giúp đỡ của bà con làng xóm.

Đúng lúc này, đường huynh Từ Hữu Tài là Từ Hữu Mậu bước ra, gương mặt đầy nếp nhăn nở một nụ cười giả lả: 

"Ai da, Giang bà tử, chúng ta đều là người trong cùng một thôn, phía trên vẫn là một lão tổ tông truyền xuống. Đừng nói những lời khó nghe như vậy. Những gì ngươi thấy chỉ là hiểu lầm, chúng ta cũng chỉ vì tốt cho thôn mà thôi. Các ngươi cùng thôn trưởng bọn họ phủi mông rời đi, những căn nhà đất này luôn phải có người trông nom. Ngộ nhỡ bị người khác chiếm mất, các ngươi trở về, ngay cả chỗ đặt chân cũng không còn... Ngươi nói có phải không?"

Từ Hữu Tài cao to, ngang ngược, còn Từ Hữu Mậu thì gầy gò nhưng đầu óc đầy những mưu mô quỷ kế.

Thôn dân đi hết, nhà để lại ở không hết, đất lưu lại cũng cày cấy không hết. 

Chỉ cần ở lại trấn giữ, ông ta sẽ có thể chiếm lấy một mảnh thiên hạ, trở thành địa chủ giàu có.

Những lời nói này của Từ Hữu Mậu khiến Giang Chi khó phản bác, vì thoạt nghe có vẻ đúng. Họ trông nom thôn là đang làm việc tốt.

"Hữu Mậu ca, vậy thì vất vả cho các ngươi rồi!" Giang Chi thấy đủ biết dừng, không bình luận gì thêm về hành động của bọn họ vừa rồi, kéo Tiểu Mãn ra sau lưng mình:  "Chúng ta còn phải mang thêm ít đồ lên núi, sau này sẽ không xuống nữa!"

Hai huynh đệ Từ gia cười giả lả: "Được, mang đi! Ngươi có thể mang được bao nhiêu thì cứ mang!"

Cả hai đều mong mụ đàn bà đanh đá này nhanh chóng rời đi, đừng cản trở con đường phát tài của họ.