Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trong sân lung tung chất đầy đồ vật, trẻ con đang khóc người già cũng đang khóc.
Gia gia Tiểu Mãn ngơ ngác ngồi trên ghế gỗ trong viện, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, cực khổ khiến ông không nói một lời.
Ông nghe được tin tức từ trong thôn, những lưu dân kia thực sự muốn giết người, loạn binh cũng thực sự muốn đồ thôn.
Nhưng mà người một nhà bọn họ có thể đi đâu được chứ.
Bản thân mình và lão bà tử đều đã lớn tuổi, đi một ngày liền không chịu đựng nổi, còn có đại tôn tử nằm trên giường không thể hoạt động.
Hơn nữa ông cũng đã từng trải qua chiến loạn.
Chạy nạn khắp nơi cũng sẽ phải chết người.
Tất cả mọi người đều là hai mắt đen thui, lưu dân như là con ruồi không đầu, chạy vào trong thành cũng không an toàn, nói không chừng liền đụng thẳng tiến vào chiến trường làm oán quỷ.
Bên cạnh, nãi nãi Tiểu Mãn ôm tiểu nữ hài ba tuổi đang khóc: "Lão đầu tử, chúng ta có chết cũng không sao cả, liền để bọn nhỏ tìm đường sống, để Tiểu Mãn mang ny tử đi thôi!"
Bà đã khóc đến khàn cả giọng, mái tóc hoa râm từ trong khăn đội đầu của bà trượt ra cùng nước mắt dính đầy mặt.
Gia gia Tiểu Mãn đờ đẫn lắc đầu: "Để nó đi cũng vô dụng, trời muốn thu người, ai cũng chạy không thoát."
Tiểu Mãn vừa tiến vào sân liền nói: "Gia, nãi! Nhà Giang thẩm không đi!"
Giang Chi cũng hô một tiếng: "Trường Canh bá!"
Gia gia Tiểu Mãn ngẩng đầu nhìn thấy là nàng, khuôn mặt đờ đẫn xuất hiện thần sắc, đối với mụ đàn bà đanh đá thích nhất cố tình gây sự, còn ngược đãi hài tử này, ông cực kỳ không thích.
Chỉ là sống chết trước mắt liền không còn tính tình gì, người ta hòa khí chào mình, gia gia Tiểu Mãn miễn cưỡng gật đầu: "Nương Nhị Thụy, các ngươi cũng không có ý định đi?"
Giang Chi nói: "Nhà ta là không đi. Đang muốn nhìn xem trong thôn còn lại bao nhiêu người, không đi lại là có sắp xếp gì."
Gia gia Tiểu Mãn nghiêm mặt: "Không có sắp xếp gì, chết thì chết thôi."
Giang Chi tiếp tục nói: "Trường Canh bá, chúng ta có thể lên núi trốn, mặc dù khổ cực chút, nhưng dù sao cũng tốt hơn là chờ chết ở nhà."
Không ngờ rằng gia gia Tiểu Mãn lại lắc đầu không chút suy nghĩ: "Trên núi không có chỗ trồng lương thực, trốn ở trên đó cũng không thể sống được bao lâu. Nếu trận chiến này đánh ba năm năm, người sớm muộn gì cũng phải chết sạch, chết thì chết đi, đã sớm nên chết rồi."
Không phải ông chưa từng suy nghĩ đến việc lên núi trốn, chỉ là trên núi ngoại trừ than củi không thể ăn thì không còn gì khác, không có đất trồng lương lực, ăn hết lương thực dự trữ còn sót lại trong nhà cuối cùng vẫn phải chết đói, xuống núi cũng bị loạn binh giết chết.
Đều là chết, chết muộn không bằng chết sớm, người một nhà còn có thể chết chung một chỗ.
Giang Chi cạn lời.
Người có tuổi vốn nên nhìn thoáng ra, nhưng chịu quá nhiều khổ, một khi tâm lý suy sụp, chuyện rõ ràng còn có thể cứu vãn cũng sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, toàn bộ suy nghĩ đều sẽ chui vào góc sừng trâu.
Gia gia không đi, Tiểu Mãn liền không thể đi, còn muốn người một nhà cứ như vậy chờ chết.
Nghĩ đến Tiểu Mãn, còn có Ny Ny trong lòng nãi nãi Tiểu Mãn, Giang Chi kiên nhẫn nói một câu: "Trường Canh bá, ngài phải biết dù ai lên nắm chính quyền cũng không có đạo lý giết sạch dân chúng, làm một Hoàng đế đơn độc.Hiện tại chúng ta chỉ cần tránh né loạn binh và lưu dân vừa mới bắt đầu nổi lên, đợi đến khi chiến sự ổn định tất nhiên sẽ có người tới quản."
Nãi nãi Tiểu Mãn cũng nói: "Đúng vậy, lão đầu tử, nói không chừng quan phủ có thể lập tức đánh thắng, bắt hết phản binh, chúng ta có thể về nhà trồng trọt."
Hiện tại lên núi trốn, còn có thể bớt thì giờ xuống xem nhà cửa ruộng đồng.
Gia gia Tiểu Mãn vẫn là trầm mặc.
Lời đã nói đến đây, về phần có nghe vào hay không là chuyện của người khác.
Giang Chi không có ở lâu, nàng dứt khoát đi quanh thôn một vòng, nhìn xem có mấy nhà không nỡ vứt bỏ gia nghiệp.
Quả nhiên thật sự lại tìm được mấy hộ.
Có điều, Giang Chi còn chưa nói xong, hai gia đình kia đã chửi ầm lên, mắng nàng gõ cửa từng nhà một là muốn thừa dịp hỗn loạn trộm đồ.
Giang Chi hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, giả bộ như không nhìn thấy mấy tủ quần áo, gia cụ mà bọn họ vừa mới khiêng từ nhà người khác về đặt trong sân kia.
Đây là bản thân thừa dịp hỗn loạn đánh cướp, còn cắn ngược người khác một cái.
Những nơi khác nàng liền không tiếp tục đi xem nữa.
Cửa đóng chưa chắc đã là thực sự không còn ai ở, có lẽ người ta đang trốn trong hầm ngầm không muốn để ý đến mình.
Đã không muốn rời đi cùng đám người thôn trưởng, đó chính là tự có sắp xếp riêng.
Nhìn thấy nàng trở về, Từ Nhị Thụy vội vàng đi đến: "Nương, chúng ta chờ Tiểu Mãn bọn họ cùng đi sao?"
Trong thời gian Giang Chi rời đi, hai người Từ Nhị Thụy cùng tiểu tức phụ Xảo Vân cũng không có lười biếng dùng mánh lới.
Bọn họ đã đem những nồi đất cũ, bình gốm cũ nguyên bản muốn vứt bỏ lần nữa tìm sọt chứa lên.
Nửa vò dưa muối ngâm trong góc tường, đậu que khô, sợi củ cải khô phơi dưới mái liên, giày vải rách còn có thể sử dụng, cây chổi nát, đây đều là những đồ vật cần dùng đến, thượng vàng hạ cám thu thập lại là tràn đầy một sọt.