Bắt Đầu Từ 2012

Chương 10. Cậu Có Tin Không?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Khương Hàn Tô không nói chuyện, trực tiếp bỏ đi.

Tô Bạch xoa xoa đầu, hơi đau đầu rồi đây.

Chẳng lẽ cô nàng này đem chuyện vừa rồi mình muốn ôm cô ấy nói cho chủ nhiệm lớp?

Phi phi phi, sao lại là muốn vươn tay ôm cơ chứ? Đó là tự cô nàng hiểu nhầm, đúng không?

...

Nếu thử hỏi rằng hồi cấp 2, đâu là nơi Tô Bạch không muốn đi, vậy thì văn phòng giáo viên chắc chắn là một trong số đó.

Văn phòng giáo viên không lớn, nhưng mà bên trong lại có tất cả các giáo viên trong trường.

Nên nếu như thành tích của bạn rất kém, trong khi bị một giáo viên bộ môn giáo huấn, nói không chừng lại bị giáo viên bộ môn khác tham gia góp chút phần vui vẻ.

Hồi lớp 8, Tô Bạch từng có lần bị tất cả giáo viên trừ giáo viên ngữ văn và giáo viên lịch sử dùng ngòi bút làm vũ khí tập trung lại công kích hắn, uy lực thực sự rất kinh người.

Tô Bạch ra khỏi phòng học, đi trên hành lang, cảm nhận được gió lạnh thấu xương, nghĩ chuyện sau đó, cảm thấy hơi đau đầu.

Khương Hàn Tô chính là cục vàng cục bạc của tất cả các giáo viên, trước tiên không nói kết quả thi hàng tháng của Khương Hàn Tô đều đứng thứ nhất, có thể mang đến cho họ không ít tiền thưởng, chỉ cần cái thái độ học tập cùng với gia thế bi thảm của Khương Hàn Tô, không có giáo viên nào không thích cô.

Thực ra mà nói thì số lượng lớp học đã ít đi, cho nên đối với cả Trung học Dục Hoa, Khương Hàn Tô rất quan trọng.

Mấy năm qua, cuộc "chiến tranh" giữa hai "Hoa" đã đến gay cấn đến mức tột độ. Trường Phong Hoa kỷ luật không quá nghiêm khắc, dạy học không theo một khuôn sáo nhất định, nên là trong kỳ thi liên tịch giữa ba huyện một khu, những người được xếp trong Top 30 thì căn bản đều đến từ Trung học Phong Hoa. Nhưng bởi vì Dục Hoa lấy nghiêm nổi danh, dưới thước giáo viên không học sinh kém, cho nên từ thứ hạng thứ ba mươi cho đến một trăm, trên căn bản là bị Dục Hoa bao trọn. Nhưng điều này cũng tạo thành một hệ quả, đánh giá của Trung học Dục Hoa trong ba huyện một khu là không thực sự có được học sinh mũi nhọn.

Mãi cho đến khi Khương Hàn Tô tới, thế lũng đoạn học sinh trong Top 10 của trường Phong Hoa trong gần mười năm nay mới bị phá vỡ. Thành tích của Khương Hàn Tô không chỉ có đứng trước mười trong thành phố còn chiếm luôn vị trí thứ nhất.

Cho nên tầm quan trọng của Khương Hàn Tô đối với Trung học Dục Hoa cao đến mức nào, không nói hẳn là ai cũng biết rồi.

Cái này cũng chính là nguyên nhân chính khiến cho vô số nam sinh trong trường chỉ có thể nhìn Khương Hàn Tô từ xa, nếu như để nhà trường biết ai làm ảnh hưởng đến thành tích học tập của cô, vậy thì cần phải chuẩn bị sẵn tinh thần.

Vậy cho nên sau khi đám lưu manh gan lớn trong trường biểu lộ thất bại cũng không dám dây dưa gì.

Nếu không, lấy tính cách của đám người kia, nếu như không có điều gì kiêng kỵ, vậy thì hoàn toàn có thể dính lấy không buông.

Dù sao đối với rất nhiều người mà nói, khi theo đuổi một cô gái, biểu lộ chỉ là bước bắt đầu.

Nếu vừa rồi Khương Hàn Tô thật sợ hãi, đến tố cáo với chủ nhiệm lớp vậy thì lần này Tô Bạch thật sự không dễ dàng vượt qua.

Lớp 9-12 nằm ở ngoài cùng phía bên phải của tầng thứ tư, mà văn phòng giáo viên lại ở ngoài cùng bên trái. Muốn đi từ lớp của bọn hắn đến văn phòng giáo viên, phải vượt qua một cái hành lang rất dài, vì ở giữa cách nhau không biết bao nhiêu lớp.

Tô Bạch bước nhanh đuổi theo Khương Hàn Tô đang đi ở phía trước, sau đó nói:

"Nếu tôi nói vừa rồi tôi chỉ muốn giúp cậu cầm sách, cậu có tin không?

Sau một hồi suy nghĩ, Tô Bạch không thèm quan tâm là Khương Hàn Tô có tin hay không, tóm lại chỉ muốn giải thích một lần cho xong.

Khương Hàn Tô không nói chuyện, chỉ là mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục đi về phía trước.

Đầu tiên là không hề nhìn chằm chằm vào cô một lúc, lại không thèm che dấu chút nào, sau đó còn làm hành động như vậy, nếu như Khương Hàn Tô tin hắn chỉ là muốn giúp nàng cầm sách thì thực sự là có quỷ rồi.

Nhìn cái biểu cảm kia của Khương Hàn Tô, Tô Bạch thật sự không biết nên giải thích thế nào.

Chẳng lẽ nói "tôi đã gặp qua biết bao người con gái thành thục xinh đen hơn cậu rồi, tôi còn chưa đói đến mức bụng đói ăn quàng, làm cái gì đó với một người thậm chí chưa vị thành niên ở trước mặt mọi người" ?

Nói như vậy tất nhiên không được, dù sao bây giờ hắn vẫn quá nhỏ tuổi.

Trên hành lang có không ít người đi tới đi lui, bởi mỗi dãy nhà đều có bảy, tám cái lớp, mỗi ban chỉ cần có năm, sáu người đi ra là đã có bốn, năm mươi người rồi.

Nhìn mấy người phanh ngực bước đi trên hành lang, Tô Bạch bĩu môi, nói:

"Thực sự là cần phong độ không cần nhiệt độ mà*! Trời lạnh như thế này, không sợ lạnh sao?”

(Đồng nghĩa với câu "Thời trang phang thời tiết" ở việt nam mình. )

Bây giờ cả người hắn đều kín mít, hai cái tay đều đút vào trong túi áo bông, cho dù là như vậy vẫn cảm thấy rét run cả người, Tô Bạch thật sự không tin là đám người này không sợ lạnh, bất quá là cảm thấy phanh ngực đẹp trai hơn chút mà thôi.

Khương Hàn Tô đang đi ở phía trước Tô Bạch nghe được câu nói này, sắc mặt hơi có chút quái lạ.

Trong số người từng làm như vậy trước đây, Tô Bạch có một vị trí tuyệt đối.

Khi gần đến văn phòng, Tô Bạch hỏi: