Bắt Đầu Từ 2012

Chương 11. Chuyện Nên Đến Đã Đến Rồi!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Đến cùng là giáo viên nào muốn tìm tôi?”

"Thầy Đoàn." Khương Hàn Tô khẽ nói.

"Thực sự là đi tố cáo hả..." Tô Bạch nói xong, đẩy cửa đi vào.

Sau khi mở cửa phòng làm việc ra, Tô Bạch liền nhìn thấy giáo viên các khoa đang ở trong phòng phê chữa bài tập.

Mỗi người dạy hai cái lớp chính là hai trăm người học sinh, cái công việc phê chữa bài tập này phải nói thật sự là rất phiên phức.

"Thầy Đoàn, thầy tìm em?" Tô Bạch đi tới trước mặt Đông Phương Bất Bại.

Sau đó Khương Hàn Tô cũng vào, đi tới trước mặt giáo viên toán là Hàn Thành, nghe ông ta ra bài tập.

Hiện tại Tô Bạch mới nhớ tới, Khương Hàn Tô ngoại trừ làm lớp phó học tập còn là đại biểu khóa các môn khác.

Đoàn Đông Phương ngừng bút trong tay, hỏi:

"Còn nhớ cái nhiệm vụ mà hồi lớp 7 tôi giao cho cậu không?”

"Nhiệm vụ năm lớp 7?”

Tô Bạch suy nghĩ một chút, sau đó hỏi:

"Là cái chuyện thầy muốn em điều tra xem ai trong lớp đang yêu đương đúng không?”

"Hừm, bây giờ đã có kết quả chưa? Đừng nghĩ lại qua loa lấy lệ như mấy lần trước,"gián điệp" trong lớp không phải chỉ một mình cậu, tốt nhất là cậu đàng hoàng đem toàn bộ nói cho tôi, nếu không thì cẩn thận với cây thước này." Nói xong, Đông Phương Bất Bại cầm cây thước gỗ trên bàn lên, quơ quơ trước mặt Tô Bạch.

Uy hiếp!

Uy hiếp trắng trợn!

Bởi vì cái cây thước này có thể được em như là thứ mà Tô Bạch sợ nhất hồi cấp 2.

So với việc bị vụt cây thước này vào tay, sách vở đập đầu chỉ là muỗi đốt inox.

Huống hồ, Tô Bạch cảm thấy chủ nhiệm lớp còn có một đại chiêu đang dấu trên người Khương Hàn Tô, ôm tâm thái "tử đạo hữu bất tử bần đạo"(*), cho nên Tô Bạch quả đoán đem toàn bộ những bạn học đang yêu đương nói ra.

(*Câu này xuất phát từ dòng truyện Hồng Hoang, ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, có thể dùng 1 câu khác để thay thế là "sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi".)

Tô Bạch đã được chủ nhiệm lớp sắp xếp từ rất sớm, năm lớp 7 đã được sắp đặt rồi, chỉ là chủ nhiệm lớp vẫn chưa hỏi kĩ, Tô Bạch cũng không nói gì, vẫn đang giúp đỡ bọn họ.

Bây giờ mình đang gặp khó, đã đến lúc mình được bọn họ giúp đỡ lại rồi, cái này gọi là có qua có lại.

"Lý Khoan cùng Vương Hiểu ở ban 7, Trương Tường cùng Tưởng Mộng Dương ở ban 7, Vương Tử Kỳ cùng Tống Nguyệt ở ban 3, bạn gái của Hứa Minh là Tưởng Hân, lớp 6-3..." Tô Bạch thuộc làu làu đọc hết ra một lượt, bán đứng tất cả bạn học trong lớp, kể cả người quen của mình.

Thế hệ 9x bọn họ, bởi vì Internet, bởi vì tiểu thuyết, bởi vì một ít đĩa CD mà các bậc cha chú để lại mà có kiến thức về giới tính từ rất sớm, những người thế hệ 7x 8x không thể so sánh được. Từ cái thời tiểu học, mấy chuyện không nên hiểu cũng đã đã hiểu, hồi học tiểu học đã bắt đầu yêu đương rồi, chớ nói chi là cấp 2.

Nhưng mà yêu đương ở cấp 2 vẫn tuân thủ một điều nhất định, đó là bạn gái và bạn trai gần như không bao giờ cùng một lớp, tỉ lệ xuất hiện tình huống này là cực nhỏ, bình thường đều nói chuyện yêu đương với người ban khác hoặc trường khác.

Tô Bạch nói càng nhiều, sắc mặt chủ nhiệm lớp càng khó nhìn, ông ta biết trong lớp có không ít học sinh yêu sớm, nhưng không nghĩ tới lại nhiều như vậy. Hơn một trăm người học sinh lại xuất hiện mười mấy người yêu sớm, then chốt là trong này có không ít người có thành tích học tập tốt, đang ở đây mà ông ta đã nghĩ đến việc tìm bọn họ nói chuyện rồi.

Còn mấy tháng nữa là thi cấp 3 rồi, có thể thi đậu trường cấp 3 trọng điểm hay không, mấy tháng cuối này là khoảng thời gian quyết định rất nhiều.

Đoàn Đông Phương không muốn bọn họ bởi vì chuyện này mà đánh rơi mất tương lai của mình.

Một cái trường cấp 3 trọng điểm cùng một cái trường cấp 3 phổ thông, chênh lệch thực sự là quá nhiều.

Đoàn Đông Phương dùng bút, ghi lại toàn bộ những người Tô Bạch kể ra, sau đó ngẩng đầu hỏi:

"Vậy cậu thì sao? Chỉ nói người khác, cậu có yêu sớm không đó?”

Quả nhiên, chuyện nên đến đã đến rồi.

"Không có." Tô Bạch kiên định trả lời.

"Thật sự không có?”

Đông Phương Bất Bại nghiêm túc nhìn hắn, nói:

"Tôi đang nắm giữ chứng cứ đây này.”

"Thật sự không có." Tô Bạch rất thẳng thắn.

Hồi cấp 2, hắn chưa hề yêu đương.

Bởi vì lúc hắn gặp được Khương Hàn Tô hồi cấp 2, hắn chưa từng yêu một người nào khác khi còn học cấp 2 nữa.

Hết cách rồi, đối với Tô Bạch lúc đó mà nói, Khương Hàn Tô thực sự quá xuất sắc.

"Thôi, không có là tốt rồi, trở về đi." Tô Bạch vừa cho rằng chủ nhiệm lớp muốn bắt đầu sử dụng chiêu thức cao siêu hơn thì ông lại khoát tay áo một cái để Tô Bạch rời đi.

"Hả?”

"Cứ như vậy rời đi?”

"Đại chiêu của ngài đâu rồi?”

Tô Bạch đột nhiên bối rối.

Nhưng đến cùng hắn đã trải qua chuyện này nhiều rồi, phản ứng rất nhanh.

Tô Bạch hơi suy nghĩ một lát liền biết chuyện gì đang xảy ra.

Xem ra Khương Hàn Tô không có tố cáo việc hắn làm cho chủ nhiệm lớp biết. Chủ nhiệm lớp để Khương Hàn Tô gọi hắn tới đây, thật ra cũng chỉ là để hắn báo cáo công việc.

Tô Bạch nghĩ, đi ra ngoài văn phòng.

Nhưng hắn mới vừa đi được hai bước, liền bị giáo viên toán Hàn Thành gọi trở lại.

"Xóa đề mục trên bảng, sau đó viết đề câu hỏi trên tờ giấy này lên trên bảng." Hàn Thành đưa bài thi số học cho Tô Bạch và chỉ vào sáu đề ứng dụng ở cuối bài thi.