Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Sau khi nói xong, tiếp tục quay sang nói với Khương Hàn Tô:
"Em trở về, sau đó kiểm tra sách ôn tập của bọn họ cùng với Cao Viễn, toàn bộ những ai không làm được trang thứ bảy, không cần biết chép nhiều ít bao nhiêu, cứ lập danh sách rồi mang đến cho tôi.
Một lớp trong trường trung học Dục Hoa có ba lớp trưởng, tức là có lớp trưởng học tập, lớp trưởng kỷ luật, lớp trưởng vệ sinh. Trong ba lớp trưởng này, ngoài trừ lớp trưởng học tập cần phải có thành tích tốt thì hai người còn lại không cần, thậm chí phần lớn những lớp trưởng kỷ luật trong trường Dục Hoa đều là do những người có máu mặt trong lớp làm. Những người khác làm chức vụ này không được tốt cho lắm vì họ không thể nào quản được những học sinh xấu, học sinh cá biệt trong lớp. Nhưng để cho người có máu mặt trong lớp làm thì khác, lấy ác chế ác, dễ dàng giải quyết vấn đề tốt đẹp.
Kỳ thực, trước kia chủ nhiệm lớp nhiều lần muốn cho Tô Bạch làm lớp trưởng kỷ luật, bởi vì Tô Bạch mà quản lý lớp thì hắn nói một tiếng không ai không dám nghe theo. Nhưng cái tên Tô Bạch này chỉ muốn đọc tiểu thuyết, quản lý lớp chẳng có chút gì thú vị, cho nên từ chối ngay.
Mặc dù có một lần ép hắn nhận, nhưng Tô Bạch quyết định không muốn làm cai chức lớp trưởng này, chủ nhiệm lớp cũng chẳng làm gì được hắn. Lúc đó Tô Bạch không thèm quản lớp mà cứ để lớp làm loạn, hắn không quan tâm.
Còn về lớp trưởng vệ sinh thì đây là chức vụ có nhiều học sinh xấu muốn làm nhất. Vì làm lớp trưởng vệ sinh, cho dù là đến phiên tổ nào trực nhật thì lớp trưởng vệ sinh cũng có thể xuống giám sát bất cứ lúc nào, hơn nữa còn có thể không cần vào lớp khi chuông vào học vang lên.
Trường trung học Dục Hoa quản lý thời gian cực kỳ chặt chẽ, dạy quá giờ là chuyện bình thường như cơm bữa. Chủ nhiệm lớp cho phép bọn họ ăn cơm chỉ trong vòng hai mươi phút, sau hai mươi phút, không cần biết là học sinh đang ngoài lớp hay trong lớp, tất cả đều phải tự học.
Vì vậy, bình thường chủ nhiệm lớp sẽ chọn lớp trưởng vệ sinh là học sinh có thành tích kém cỏi nhất trong lớp đi làm, dù sao thành tích của người đó đã kém quá rồi, chẳng thà góp phần giữ gìn vệ sinh trong lớp. Hơn nữa, đối với những học sinh này mà nói, có tự học hay không không quan trọng, và lớp trưởng vệ sinh trong lớp Tô Bạch chính là Vương Uy.
Không biết có phải là toàn quốc thống nhất hay không, chứ ở trường Dục Hoa thì cơ bản là hầu hết lớp trưởng vệ sinh trong trường đều là mấy kẻ béo mập.
Tô Bạch tiếp nhận bài thi trong tay Hàn Thành, cùng Khương Hàn Tô đi ra khỏi văn phòng.
Lúc Tô Bạch còn học tiểu học, lớp thư pháp của bọn hắn vẫn chưa bị xóa bỏ, vì vậy hắn đã luyện thư pháp nhiều năm khi học tiểu học, do đó mà chữ viết của hắn vô cùng tốt. Theo Tô Bạch, tiền đề là luyện tập chữ viết liên thể, từ đó chữ viết nhất định sẽ đẹp. Chính vì thế, từ tiểu học Tô Bạch đã bắt đầu trở thành một cái công cụ hình người, bị giáo viên sử dụng để viết đề.
Mà sau khi đến cấp 2, chuyện như vậy càng nghiêm trọng, Tô Bạch hầu như trở thành tay bút của tất cả giáo viên. Không
chỉ vậy, bởi vì Tô Bạch viết chữ liền thể quá đẹp nên đều cần Tô Bạch viết đề mục lên trên báo tường vào mỗi kỳ, bởi vì ở trường Dục Hoa, cứ mỗi kỳ đều chấm điểm báo tưởng, lớp nào có điểm kém nhất sẽ bị phê bình trước cuộc họp.
Tuy nhiên, Tô Bạch bỏ nghề quá lâu, về cơ bản không cầm bút nhiều nữa, nét chữ đẹp của hắn xem như hoàn toàn bỏ phí.
Bất kỳ đồ vật nào lâu không động đến đều sẽ cảm thấy lạ lẫm, luyện chữ cũng như vậy.
"Vượt ngoài dự liệu của tôi, cậu dĩ nhiên không có tố cáo với chủ nhiệm lớp." Trên hành lang, Tô Bạch nói.
"Nếu làm vậy, cậu sẽ bị đuổi học." Khương Hàn Tô lạnh lùng nói.
Không phải là cô không nghĩ đến việc đem chuyện này nói cho chủ nhiệm lớp biết, bởi vì Tô Bạch ngày hôm nay thực sự có chút quá đáng.
Nhưng cũng chính vì vậy, cô mới không nói với chủ nhiệm lớp, bởi vì một khi nói cho chủ nhiệm lớp, Tô Bạch bị tuyệt đối sẽ bị xử phạt không hề nhẹ.
Nếu như vì chuyện này mà Tô Bạch bị đuổi học, đây là điều Khương Hàn Tô không mong muốn.
Điều này cũng là nguyên nhân Tô Bạch không đụng tới cô, nếu như thật sự bị bắt nạt, Khương Hàn Tô chắc chắn sẽ lao thẳng vào văn phòng giáo viên ngay.
Tô Bạch cười cười, không uổng công kiếp trước mình thích nàng nhiều năm như vậy, cô gái nhỏ này quá là lương thiện!
Chỉ có điều, khi nhìn thấy Tô Bạch nở nụ cười trên khóe miệng, Khương Hàn Tô càng thêm lạnh lùng.
Câu nói của Khương Hàn Tô đang có ý nhắc nhở hắn, nếu như cậu chọc tôi, cẩn thận bị giáo viên đuổi học.
Nhưng nhìn nụ cười trên mặt hắn, rõ ràng là không coi trọng việc đuổi học.
Nghĩ tới đây, trong lòng Khương Hàn Tô càng đau xót.
Nghĩ đến bản thân cô có thể đi tới học ở ngôi trường này, mẹ của cô không biết ngậm bao nhiêu đắng cay, kết quả gặp phải kiểu người này "Tô Bạch, thích là nhích, căn bản không biết quý trọng.”
Khương Hàn Tô cố gắng không cho nước mắt chảy xuóng, nói:
"Tô Bạch, chúng ta làm giao dịch đi.”
"Làm giao dịch gì?" Tô Bạch hỏi.