Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Chỉ cần sau này cậu đừng tiếp tục trêu chọc tôi, tất cả bài tập của các môn tôi sẽ không kiểm tra, cũng có thể không thu và sẽ không đem tên của cậu báo cáo cho các giáo viên bộ môn, có được không?" Khương Hàn Tô cuối cùng dùng giọng cầu xin, cô thực sự là không muốn tiếp tục dây dưa với Tô Bạch. Cô đã sớm biết, một khi Tô Bạch ra tay, tuyệt đối sẽ rất phiền phức.
Bởi vì những người khác, dù cho có hỗn hào hay thành tích học tập kém đến đâu cũng sợ bị nhà trường đuổi học.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của Tô Bạch, hắn không hề sợ bị trường đuổi học. Ngay cả đuổi học còn không sợ, Khương Hàn Tô thực sự là không biết hắn sợ cái gì.
Kỳ thực, nếu như đổi thành kiếp trước, Tô Bạch hẳn là rất sợ bị trường đuổi học, mặc dù là sau này không nói một tiếng đi bắt đầu sự nghiệp, vậy cũng là đã qua một quãng thời gian suy nghĩ.
Chỉ là sau khi Tô Bạch sống lại, đúng là hắn không có gì phải sợ sệt.
Tô Bạch nghe vậy, tức giận bật cười, hắn nói:
"Khương Hàn Tô, đây là lời mà một ủy viên học tập nên nói ra sao? Không khuyên các bạn học trong lớp nỗ lực từng ngày để nâng cao kết quả, lại nghĩ để cho bạn mình trở nên sa đoạ, giúp đỡ bạn học gian lận, lương tâm của cậu ở đâu?”
Nghe Tô Bạch trả đũa, vẻ ngoài bình tĩnh thường ngày của Khương Hàn Tô sắp bị tức muốn nổ tung lên rồi.
Trên đời này vì sao có loại người như vậy?
Ngay lúc Khương Hàn Tô định xoay người mắng Tô Bạch vô sỉ, lại nhìn thấy tay phải của Tô Bạch hướng về phía cô mà duỗi tới.
Tô Bạch đưa tay kéo ống tay áo Khương Hàn Tô, kéo cơ thể mảnh khảnh của cô đến gần mình.
Tô Bạch xoay người, nhìn đám học sinh chạy ngang qua bọn họ, kêu lên:
"Lại đây.”
"Chào, anh Bạch." Người học sinh kia đi tới trước mặt Tô Bạch, dè dặt nói.
"Cậu bị mù à? Không thấy có người đứng đây sao?"Tô Bạch cau mày hỏi. Nếu hắn không kịp kéo thì chắc chắn là người này đã đụng vào người Khương Hàn Tô rồi
"Không, không thấy, sắp bắt đầu giờ học, em sợ muộn giờ nên vội chạy nhanh cho kịp." Người học sinh kia trả lời.
"Lớp mấy?" Tô Bạch hỏi.
"Lớp 8." Cậu ta trả lời.
"Lớp 8 chạy lên lầu dành cho lớp 9, còn nói sợ đến muộn? Thời gian nghỉ giữa tiết này là 20 phút, bây giờ cách tiết học tiếp theo còn 5 phút, cậu nói với tôi sắp đến giờ học? Lớp của cậu giỏi lắm nha! Có lá gan lớn hơn chúng ta nhiều.
Tô Bạch chỉ vào Khương Hàn Tô, cười lạnh nói:
"Cô ấy học ở ban 12, tôi cũng là ban 12, chúng tôi là bạn học gần ba năm, trước kia tôi còn không dám, cậu vậy mà dám?
"Anh Bạch, là em không biết chị ấy là bạn gái của anh!" Người học sinh kia nghe vậy sợ hãi đến phát khóc, hắn căn bản chưa từng nghĩ đến người sau lưng Khương Hàn Tô lại chính là Tô Bạch, càng không nghĩ đến Khương Hàn Tô dĩ nhiên là bạn gái Tô Bạch. Không phải nói Khương Hàn Tô không có bạn trai sao?
Nếu như biết Khương Hàn Tô là bạn gái Tô Bạch, dù cậu ta có bao nhiêu lá gan cũng không dám làm như vậy!
"Cậu, lớp 8 ban mấy?" Tô Bạch hỏi.
"7, ban 7." Cậu ta nói.
"Cậu trở về đi, sau khi tan học để Vương Vĩnh tới đây gặp tôi. Mặt khác, Khương Hàn Tô không phải bạn gái của tôi, cậu mà nói bậy bạ, hậu quả gì cậu cũng biết rồi đấy." Tô Bạch nói.
"Dạ dạ." Nam sinh kia gật gật đầu, trực tiếp chạy mất dép.
"Cậu ấy cố ý?" Cậu học sinh lớp 8 kia vừa đi, vẻ mặt Khương Hàn Tô hơi phức tạp hỏi.
"Một ít người đùa giỡn quen dùng chiêu trò này, làm bộ chạy cuống lên, sau đó cố ý đụng vào một vài nữ sinh xinh đẹp, sau đó là có thể thuận thế ôm một hồi, tiếp theo là nói xin lỗi nữ sinh kia, nói mình không phải cố ý. Làm như vậy chắc chắn một điều, nữ sinh không thể làm gì được bọn họ." Tô Bạch trả lời.
"Chỉ là hắn quá coi thường cậu, nếu như hắn thật sự đụng vào cậu, e là chủ nhiệm lớp sẽ không dễ dàng tha thứ." Tô Bạch bỗng nhiên cười nói.
"Nếu như tôi không xoay người, hắn không đụng được tôi." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy ngược lại là do lỗi của tôi rồi?"Tô Bạch hỏi.
"Lẽ nào không phải?"Khương Hàn Tô hỏi ngược lại.
Tô Bạch không cùng nàng tranh luận cái này nữa, mà nói: "Hiện tại, cậu nên tin tưởng vào lời nói của tôi, nếu như tôi thật sự nghĩ động tay động chân với cậu, tôi đã sớm làm ra hành động giống cậu ta rồi. Cậu phải biết, chúng ta cùng một lớp, tôi có thể có rất nhiều cơ hội tạo ra nhiều tình huống bất ngờ. Huống hồ vừa rồi tôi vừa mới kéo cậu, hoàn toàn có thể nắm tay mà không cần phải kéo ống tay áo.”
"Cậu dám làm như vậy, tôi sẽ dám nói cho chủ nhiệm lớp biết." Khương Hàn Tô mày liễu dựng thẳng.
"Chủ nhiệm lớp hiện không thể ép được tôi." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô nghe vậy cảm thấy hụt hẫng, sau đó nói:
"Cậu không thể không chọc tôi được không?”
"Thật sự tôi không có trêu chọc cậu, trước đây có lẽ là sẽ có ý nghĩ này, nhưng hiện tại thì không." Tô Bạch lắc đầu nói.
"Vậy cậu vừa mới ở trong phòng học muốn làm cái gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Tôi không muốn làm gì hết, chỉ là nhìn thấy tay của cậu bị đỏ lên do cầm sách vở khá nặng và có chút vất vả nên tôi chỉ muốn đến giúp cậu cầm một ít." Tô Bạch nói.
"Còn nói không phải trêu chọc tôi?" Khương Hàn Tô đau đầu nói.
"Cái này tính sao?"Tô Bạch hỏi.