Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Cố Cường, cậu thì sao? Cậu làm xong chưa?" Hứa Lâm quay sang bàn bên phải.
"Chưa, đang chép đây." Cố Cường múa bút thành văn, phía trước là quyển vở bài tập của người khác, đang nhanh chóng sao chép.
Chỉ là lần này Hàn Thành muốn kiểm tra đến bảy trang giấy, bọn họ muốn chép xong toàn bộ trước khi Cao Viễn giết tới là không thể nào.
Nhìn Hứa Lâm không mượn được vở bài tập để chép, một mặt sốt ruột, Tô Bạch chọc chọc lưng của Trần Tình.
Trần Tình xoay người lại, lộ ra khuôn mặt tròn trịa của mình, cười hì hì hỏi:
"Anh Bạch, có chuyện gì vậy?”
"Cậu làm xong bài tập toán chưa, cho tôi mượn chép với." Tô Bạch cười nói.
"Hừm, được!”
Trần Tình gật gật đầu, đưa vở bài tập của mình cho Tô Bạch, sau đó cô liền nhìn thấy Tô Bạch đưa vở bài tập của mình cho Hứa Lâm.
Trần Tình: "..."
Cô cảm thấy trái tìm của mình bị tổn thưởng.
Tô Bạch thầm mến người khác, nhưng hắn lại không muốn bị người khác thầm mến.
"Sao anh không chép?" Trần Tình hỏi.
"Tôi mà cần chép à? Cao Viễn dám ghi sổ tôi sao?" Tô Bạch cười hỏi.
"Nhưng mà, anh Bạch, em thấy là anh nên nhanh chợ chép một chút đi, bởi vì ngày hôm nay không phải Cao Viễn kiểm tra." Trần Tình bỗng nhiên nói.
Tô Bạch ngẩng đầu lên, quả nhiên, người đang kiểm tra dãy bọn họ chính là Khương Hàn Tô, còn Cao Viễn đang kiểm tra một dãy khác.
Tô Bạch ngẩn người, tại sao lại trở thành như thế này?
Tô Bạch nhớ rất rõ ràng, trước đây Khương Hàn Tô chưa hề từng tra bài tập của bọn hắn, toàn bộ đều do Cao Viễn kiểm tra.
Cũng chính bởi vì vậy mà trước đây Tô Bạch chưa xong bài tập hay thậm chí là không làm cũng không sao, bởi vì Cao Viễn sẽ che giấu giúp hắn, không báo cáo cho giáo viên.
Mà trước đây, cho dù Khương Hàn Tô biết Tô Bạch không làm cũng không sẽ chủ động đi trêu chọc hắn, cũng không nói với giáo viên.
Cô chỉ ước Tô Bạch đừng bao giờ chú ý đến mình.
Cho nên nàng lời cô vừa mới nói ở trên hành lang là thật?
Cô muốn bắt đầu kiểm tra bài tập tất cả các môn của Tô Bạch, đây là muốn ép Tô Bạch sau này không trêu chọc mình?
Tô Bạch bỗng nhiên có chút buồn cười.
Sau khi hắn sống lại, hắn vốn chưa từng có ý định ăn no chờ chết nha.
Hắn muốn học tập thật giỏi, tiến bộ hàng ngày.
Hắn còn đang lo lấn không có ai giám sát hắn học tập, giúp hắn giảng dạy đây.
Kết quả bây giờ liền cho một cô gái tự ứng cử vào vị trí này, không chỉ có dung mạo xinh đẹp, lại còn có thành tích luôn luôn đứng đầu.
Lúc này Tô Bạch thật sự là vui đến mức muốn đưa tay ôm cô một cái.
Đúng là quá đúng lúc, cũng quá đáng yêu rồi.
Khương Hàn Tô, đây không phải tôi chủ động trêu chọc cô, mà là cô chủ động trêu chọc tôi trước!
Tốc độ kiểm tra của Khương Hàn Tô nhanh hơn không biết bao lần so với Cao Viễn ở bên kia.
Bởi vì căn bản là cô không kiểm tra kĩ cho lắm,
tay đều không động tới, chỉ ôm quyển sách, cứ như vậy đáng nhìn người khác lật sách. Cô không quan tâm người kia lật nhanh bao nhiêu, bên trong đã làm đề hay chưa, cô đều không can thiệp. Sau khi bạn học đó dở cử xong, cô liền trực tiếp đi tới người tiếp theo, sau đó tiếp tục nhìn bọn họ lật sách.
Cho nên, ở bên phía hàng Tô Bạch, tiếng lật giấy liên tục chưa từng dừng lại, một người nối tiếp một người.
Tô Bạch cảm thấy chủ nhiệm lớp cho cô ấy làm ủy viên học tập là quyết định sai lầm lớn nhất lịch sử.
Bộ dạng làm việc của cô nàng này dường như là đây không phải việc của mình, điểm này rất giống với hắn của kiếp trước.
Nửa phút một người, nửa phút một người, bên kia Cao Viễn đã ghi được mấy người, còn bên này thì một chữ chưa động.
Đến hàng thứ tám, khi có người nói là mất sách bài tập, lúc này cô mới ghi cái tên đầu tiên vào sổ của mình.
Không đến mấy phút Khương Hàn Tô đã đi từ hàng thứ nhất đến hàng cuối cùng, mà Cao Viễn vẫn còn đang đứng ở hàng thứ tư.
Ghi sổ là sẽ đắc tội với người khác, Khương Hàn Tô thực sự không muốn trở thành kẻ ác, bị nó mang tới nhiều phiền phức.
Mà phiền phức sẽ cần thời gian đi giải quyết, Khương Hàn Tô không muốn đem thời gian quý giá của mình dùng cho vấn đề này.
Cho nên chỉ cần lí do không quá mức vô lí, giống như người vừa rồi, vừa mới phát sách bài tập xong mấy ngày lại nói mất, như vậy cô hỏi cũng không thèm hỏi mà ghi trực tiếp luôn.
Ví dụ như lúc này đang kiểm tra bài tập Hứa Lâm, tuy rằng cô biết Hứa Lâm chỉ viết phía mấy tờ trước cùng mấy tờ phía sau, nhưng cô vẫn cho cậu ta qua.
Tô Bạch nhìn thấy Hứa Lâm cho Khương Hàn Tô nhìn tờ thứ nhất cùng tờ thứ hai sau đó trực tiếp nhảy đến trang cuối cùng, vậy mà vẫn được cho qua, khóe miệng của hắn không khỏi giật giật.
Cái gì tiên tử? Cái gì nữ thần? Gặp quỷ hết rồi a!
Nha đầu này có liên quan chút xíu nào với mấy thứ bên trên sao?
Lạnh nhạt! Xấu bụng! Phải là ma nữ mới đúng!
Nhưng mà ngẫm lại, cô nhi quả phụ, nếu như nàng Khương Hàn Tô thực sự là một cái ngốc bạch ngọt(*), không rành thế sự , phỏng chừng sớm đã bị người cho bắt nạt chết rồi.
(*Ngốc bạch ngọt: Phân tích đơn giản theo hán"việt thì hiểu đơn giản là ngốc nghếch"trắng trẻo"ngọt ngào. Cụm từ được dùng để ám chỉ những cô gái đơn thuần, xinh đẹp, có giọng nói ngọt ngào. Nhưng theo cốt truyện cơ bản của những bộ ngôn tình thì đây thường là nguồn rắc rối chủ yếu của các nam chính. )