Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trước đây cô kiểm tra những nhà khác, lưu manh cùng với học sinh kém chưa từng đung tới. Đừng nói kiểm tra rồi, hai hàng phía sau, ngay cả đi cũng chưa từng đi. Ngày hôm nay là vì kiểm tra sách bài tập của Tô Bạch mới tiện thể liếc mắt nhìn hai hàng cuối, nhưng cô cũng không quan tâm, không thèm để ý họ có làm hay không.
Không nghĩ tới, nhìn chăm chú một hồi lại có nhiều đề như vậy.
Hứa Lâm ở bên cạnh mới nghe được 76 câu đã dọa sợ rồi. Nếu lần này vẫn là Cao Viễn tới kiểm tra, vậy thì hắn không thể không tránh khỏi phải nộp mới chục quyển sách rồi, vậy thì lại phải đi vay tiền.
Nghĩ đến đây, Hứa Lâm liền cảm thấy được Khương Hàn Tô thực sự là tiên nữ trên trời, mỹ lệ, thiện lương.
Khương Hàn Tô đem cuốn sách ôn tập còn trắng hơn cả mặt Tô Bạch vứt xuống bàn, sau đó ôm sách vở nhìn Tô Bạch.
Cô muốn làm một cuộc trao đổi, mình sẽ không báo cáo, đổi lại Tô Bạch không được trêu chọc mình.
Tô Bạch hiểu, nhưng hắn cố ý không nói gì, trái lại ngạc nhiên hỏi:
"Ồ, nhìn tôi làm gì? Cậu không ghi đi à? Nhớ báo cho giáo viên đó?”
Khương Hàn Tô lạnh lùng nói: "76 đề toán, nếu tôi báo cáo, cậu sẽ mất 150 tệ.”
"Không.”
Tô Bạch lắc lắc đầu, nói:
"Lớp trưởng đại nhân, phải tính toán cho thật kĩ, chính xác là 152 tệ.”
"Cậu...”
Khương Hàn Tô tức điên, hỏi:
"Cậu thật sự không sợ tôi báo cáo lên sao?”
"Nói nhảm gì đó? Muốn làm thì làm, chỗ này cũng không ai ngăn cậu. Không làm được thì đàng hoàng cút về chỗ ngồi." Tô Bạch đột nhiên lạnh lùng nói.
Khương Hàn Tô nghe vậy, tức giận đến mức nước cũng sắp chảy xuống rồi. Tuy rằng cô có một trái tim rắn rỏi, từ rất sớm liền học được đạo lý đối nhân xử thế, nhưng đến cùng vẫn chỉ là một cô gái mười lăm, mười sáu tuổi. Mặc dù trong nhà nghèo khó, nhưng bởi vì biết nghe lời, người trong nhà ai cũng đều cực thương yêu cô, đến trường thì các giáo viên bộ môn gìn giữ có thừa, cho nên nào có bị mắng như vậy bao giờ?
"Làm sao? Sợ rồi? Không giám nộp lên? Không giám giao cho giáo viên thì bé ngoan về chỗ đi, sau này đừng có kiểm tra bài tập của tôi nữa." Tô Bạch lại lần nữa cười lạnh nói.
Mấy người bên cạnh nhìn thấy Tô Bạch cùng Khương Hàn Tô giao chiến đều câm như hến, không dám nói nhiều, nhưng trong ánh mắt mỗi người đều có vẻ ngồi xem kịch vui.
Muốn nói tới hai người mà học sinh trong lớp bọn họ không dám đắc tội nhất, đó chính là Tô Bạch cùng Khương Hàn Tô. Nguyên nhân sợ kẻ đứng trước là bởi vì bản thân Tô Bạch, mà sợ người sau là bởi các giáo viên bộ môn đứng sau Khương Hàn Tô. Trước đây, rất nhiều học sinh trong lớp đều đều nghĩ, nếu như hai người Khương Hàn Tô cùng Tô Bạch trực
tiếp va chạm sẽ như thế nào? Nhưng bởi vì trước đây Tô Bạch cùng Khương Hàn Tô đều tránh được mấy chuyện như này xảy ra. Nhưng bọn họ không nghĩ tới, ở học kỳ 2 lớp 9, trong nửa năm cuối cùng của cấp 2 lại nhìn thấy cảnh này.
Ngày hôm nay, Tô Bạch mắng khóc Khương Hàn Tô.
Đây là lần đầu tiên học sinh ban 12 nhìn thấy Khương Hàn Tô khóc.
Hình ảnh này sẽ đọng lại ở trong lòng bọn họ rất nhiều năm.
Nguyên lai Khương Hàn Tô cao cao tại thượng, lành lạnh như tiên cũng sẽ khóc.
"Bạch... anh Bạch, quên đi, quên đi thôi." Lúc này Hứa Lâm nhìn thấy Khương Hàn Tô không ngừng chảy nước mắt, nhịn không được nhỏ giọng khuyên giải.
"Hứa Lâm, cậu phải nhớ, vì sao hai năm qua không ai bắt nạt cậu. Nếu mà cậu còn tiếp tục hướng cùi chỏ ra ngoài, vậy thì từ này về sau, Tô Bạch tôi không có người bạn này." Tô Bạch nhìn Hứa Lâm, lạnh lùng nói.
Hứa Lâm nghe vậy, nào còn dám nói thêm nữa nửa câu, chỉ có thể cúi đầu không nói một lời.
Tô Bạch lại đưa ánh mắt hướng phía Khương Hàn Tô, không để ý nước mắt lần lượt chảy từ trên khuôn mặt thanh lệ của cô xuống, cau mày nói:
"Cậu bỏ qua nhiều người như vậy, đến cuối cùng lại kiểm tra bài tập của tôi, bây giờ kiểm tra xong lại không dám đưa cho giáo viên xem, vô duyên vô cớ đứng đây chảy nước mắt, người không biết còn tưởng tôi bắt nạt cậu đó.
"Khương Hàn Tô, đến cùng cậu muốn làm gì?" Tô Bạch lạnh giọng hỏi.
Khương Hàn Tô nghe vậy, nhịn không được nữa, cô dùng tay lau khô nước mắt trên mặt, sau đó dùng bút đem tên Tô Bạch ghi vào danh sách của mình, bước nhanh ra ngoài cửa, đi thẳng tới văn phòng. Sở dĩ cô muốn kiểm tra bài tập của Tô Bạch, chính là muốn làm một cuộc giao dịch với Tô Bạch, để hắn biết khó mà lui.
Cái danh sách này hẳn là phải nộp lên từ sớm mới đúng, chỉ là bảy trang, một đề Tô Bạch cũng không làm. Nếu lần này nộp lên cho giáo viên, phí sinh hoạt cả tuần của Tô Bạch sẽ mất hết. Bởi vì như thế, Khương Hàn Tô vốn là muốn không ghi, bỏ qua cho Tô Bạch lần này, chờ lần sau hắn có ít bài tập không làm hơn rồi mới giao cho giáo viên.
Nhưng mà cô không nghĩ tới, cô còn chưa nói Tô Bạch đã bắt đầu mắng mình.
Trận trách mắng này khiến cho Khương Hàn Tô bị bối rối, chờ sau khi cô phản ứng lại, nào còn nhịn được nữa, cho nên trực tiếp chạy về phía văn phòng.
Tô Bạch nhìn thấy bóng lưng Khương Hàn Tô biến mất, thở phào nhẹ nhõm.
May là cô nàng này đi báo cáo, nếu không thì Tô Bạch thật sự là không đành lòng mắng tiếp.